“Nếu như các ngươi không có thắc mắc gì, như vậy trò chơi sẽ bắt đầu sau 90 giây, lượt nói của các ngươi sẽ theo chiều kim đồng hồ tùy theo vị trí ghế được xáo trộn ngẫu nhiên. Chúc may mắn.” “Ta có thắc mắc” Bạch Vụ bỗng nhiên đứng lên. Tuy Cường Hóa Thị Giác có thể thấy rõ chi tiết cảnh tượng trong bóng tối, nhưng Bạch Vụ không nhìn thấy khởi nguồn của thanh âm. Hắn chỉ là theo phương vị đại khái của thanh âm, cách không đối thoại cùng với người giải thích trò chơi này, thậm chí có thể là người chủ sự. Dường như là không nghĩ tới sẽ có người đưa ra thắc mắc, bên kia hiển nhiên có chút không thích ứng, sau khi trầm mặc vài giây, hỏi: “Ngươi có thắc mắc gì.” “Người bị ta đào thải, vật phẩm của đối phương có thuộc về ta không?” Bạch Vụ hỏi.
“Đương nhiên, giống như những gì các ngươi trải qua ở bên ngoài phòng, chỉ cần là kẻ bị các ngươi đào thải, mọi thứ của đối phương đều thuộc về các ngươi.” “Mỗi người chúng ta đều có giọng nói và bề ngoài giống nhau, nhưng chúng ta là nhân loại, Ác Địa có thể cảm giác được không?” Bạch Vụ rất lo lắng “Ngươi không cần nghi vấn đối với tính công bằng, nếu người cho rằng tất cả chuyện này là không công bằng, chẳng qua là bởi vì người quá yếu.” Thanh âm trong bóng tối không có đáp lại chính diện, nhưng sự khinh thường trong giọng nói khiến cho Bạch Vụ thoáng yên tâm. Doãn Sương cùng với Lâm Vô Nhu cũng đột nhiên ý thức được, không thể sợ hãi ánh mắt của những con Ác Đọa này. Bọn họ phải bình tĩnh trở lại. “Nếu như ngươi không có thắc.” “Ta có” Bạch Vụ cắt đứt thanh ấm điện tử một lần nữa.
“Nói đi.”
“Sau khi trò chơi bắt đầu, chúng ta có thể tự do giao lưu không?” “Không thể, tất cả mọi người chỉ có thể kể chuyện và đặt câu hỏi cho người khác, tuy nhiên người
cũng có thể lợi dụng thời gian một phút đồng hồ của ngươi, để nhắc nhở đồng bọn của ngươi, khoa khoa khoa khoa, nếu quả thật làm như vậy, người tốt nhất nên hiểu hậu quả” Bạch Vụ nhíu mày, nếu như lợi dụng thời gian một phút đồng hồ kể chuyện để giao lưu với đồng bọn, đây không thể nghi ngờ là gia tăng khả năng Doãn Sương cùng với Lâm Vô Nhu chết bất đắc kỳ tử. Nhưng chưa hẳn đã không có không gian có thể thao tác. “Một sự tình phải cụ thể đến mức nào?” “Thời gian, địa điểm, ngươi hoặc ai đó đang làm gì” “Còn về độ chính xác của thời gian và địa điểm?” “Thời gian cần chính xác đến từng tháng, những địa điểm chỉ cần đề cập đến thành phố là được” Bạch Vụ đã hiểu, giới hạn rất mơ hồ, hắn vẫn hỏi thêm: “Thứ cho ta nói thẳng, người tới tới chỗ này, đều là bởi vì tự sát sao? Cho nên cái gọi là phương thức tử vong, bao gồm những loại chi tiết nào?” Thanh âm trong bóng tối ngược lại là thoáng ngoài ý muốn, đây vẫn là lần đầu tiên chỉ trong vòng trò chơi chạy trốn, đã có người đoán được tất cả những người trên hòn đảo này đều chết bởi tự sát.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây