Đối mặt với quái vật thể nhân sợ hãi cũng được, đối mặt với Cố sự khiến cho vô số người bi phẫn cũng thế, trong lòng Bạch Vụ gần như không có dao động quá lớn. Nhưng nghe được câu này, tâm cảnh của hắn bỗng nhiên có chút loạn. “Đối phương không phải là người của thế giới này, đúng vậy...không thể nào là ông ta.” Chiếc áo choàng đen cộng với chiếc mặt nạ, cùng với sự cường đại mà ngay cả Phổ Lôi Nhãn cũng không thể phân tích, khiến cho Bạch Vụ đối với người này, có cảm giác vô cùng quen thuộc lại lạ lãm. Bạch Vụ gắt gao nhìn chằm chằm quái nhân mặt nạ, cho dù Phổ Lôi Nhãn đã biểu thị không thể nhìn. Nhưng chỉ cần cưỡng chế kêu gọi Phổ Lôi Nhãn ở trong ý thức, là có thể khiến cho Phổ Lôi Nhãn tiến vào loại trạng thái ép xung nào đó.
Ở trong mộng cảnh của Hồng Ân, ở dưới sự áp chế của “Chúng Sinh Ngang Hàng” của Thông Hành Giả, Bạch Vụ đã từng làm một điều tương tự.
Vốn dĩ Bạch Vụ là không để ý đến thân phận chân thật của quái nhân mặt nạ, nhưng sau nghe được một câu nói nào đó, thái độ của hắn bỗng nhiên có biến hóa, hắn hiện tại bức thiết muốn biết người này là ai. Nhưng cũng là ở trong chớp mắt này, một câu nói của quái nhân mặt nạ, khiến cho Bạch Vụ bỗng nhiên dịch chuyển ánh mắt: “Ta phảng phất như ngửi thấy được mùi nhân quả, giống như là có người đang nhìn ta. Mặc khác, hãy nói cho ta biết tên của ngươi.” Quái nhân mặt nạ đưa ra câu hỏi, những ánh mắt lại nhìn phía xung quanh, như là đang tìm kiếm cái gì. Cử động của quái nhân mặt nạ khiến cho Bạch Vụ từ bỏ nhìn, hắn có một loại cảm giác, đây là một tồn tại giống như Tỉnh Lục, cường đại đến mức đủ để cải biến nhân quả. Nếu như cưỡng ép nhìn, có lẽ sẽ tạo ngộ loại nguy hiểm không tưởng được nào đó, đây chỉ là một loại trực giác, Bạch Vụ cuối cùng lựa chọn theo trái tim, không có tiếp tục nhìn. “Ta là Giang...Giang Y Mễ“. “Ngươi đang sợ ta sao? Nói chuyện lắp bắp”
“Ta, ta sợ ta sẽ làm hại ngươi, ta thật sự là một...một con quái vật, ngươi...ngươi không đi, ngươi sẽ bị ta liên luỵ” “Ha ha ha ha, nếu có thể làm bị thương ta, vậy người đã còn thú vị hơn so với ta tưởng tượng. Yên tâm đi, anh hùng vĩnh viễn không chết. Ta sẽ dẫn người đi tìm kiếm chân tướng, buổi tối ngươi hãy đi cùng một chỗ với ta, có nhiều thứ vẫn phải là mắt thấy mới là thật, mặt khác ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.” “Chuẩn bị tâm lý cái gì? Ta...ta không thể đi ra ngoài, ta sẽ hại chết những người khác” “Không nên bị bi thống bao phủ. Lát nữa ta sẽ tới tìm người, đúng rồi, ta mang theo một chút đồ ăn cho ngươi, ngươi nên quý trọng, dù sao thì mấy năm sau nói không chừng liền không có mà ăn. Mặt khác, địa phương người cần đi không gặp được nhân loại, yên tâm“. Cái túi trong tay quái nhân mặt nạ kia, chứa bên trong dĩ nhiên là bánh ngọt. Lúc này Bạch Vụ mới nhận thấy, trên túi thức ăn có ghi dòng chữ Freshness, hắn chợt nhớ tới tới, chữ Freshness này mình cũng đã thấy qua, là một quán cà phê nổi danh ở thành phố Bách Xuyên. Giang Y Mễ đúng là đã lâu không được ăn đồ ngon, trường học sẽ chuẩn bị đồ ăn, do đích thân hiệu trưởng đặt đồ ăn ở biên giới vật chất màu đen, cũng chính là ngoại vi cấm địa.
Đây chính là nơi cung cấp đồ ăn cho Giang Y Mễ. Những đồ ăn này cũng không thể nói là không ngon, nhưng ăn chúng hàng ngày cũng khiến nàng ít nhiều bị chán ngấy. Chỉ là, thân là một con quái vật, một nguồn tai họa, lại làm sao có tư cách đòi hỏi, nàng chưa từng phàn nàn về vật chất, bởi vì địa phương đáng khổ sở có rất nhiều. Ăn đồ ăn người khác đưa tới, Giang Y Mễ vừa vui vẻ lại vừa thấp thỏm: “Ngươi...người tên là gì?” “Tên của ta không thể nói cho ngươi biết, nhân quả của ta đã bị một đối thủ phiền phức đánh dấu, tên của ta sẽ mang lại vận rủi cho ngươi, ừm, cũng không phải là chỉ có người mới có thể mang vận rủi, ta cũng có thể. Người có thể gọi ta là anh hùng mang mặt nạ, ta phải đi, buổi tối gặp lại.” Quái nhân mặt nạ tới đột ngột, đi cũng đột ngột. Sau khi mang đồ ăn đến cho Giang Y Mễ, y liền biến mất giống như gió, để lại Giang Y Mễ kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, mọi thứ cứ như là một giấc mơ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây