Tận Thế Trò Chơi Ghép Hình (Dịch)

Chương 404:

Chương Trước Chương Tiếp

Cậu chỉ là chậm rãi khép lại cuốn sách, sau đó lộ ra một nụ cười quỷ dị, ngay sau đó cảm giác quỷ dị chậm rãi biến mất, bộ dáng cậu cười rộ lên, dần trở nên giống với những đứa trẻ ngây thơ khác. [Nếu khu vực trước đó lùi lại quá khứ, khiến cho người gặp được thảm kịch 90 năm trước, như vậy lần này thì là lùi lại quá xa...lùi đến thời điểm Thực Thành còn không được gọi là Thực Thành. Thuận tiện nhắc tới, đứa bé này rất đáng ghét.] Tạm thời không biết đứa bé này là ai, Bạch Vụ rất nhanh nhận thấy một sự kiện, trên cổ tay của hắn có một dấu ấn, 7 Cơ. 7 Cơ trong bài poker. Hắn nhìn đám trẻ chạy qua mình, đột nhiên duỗi tay nắm cổ tay một đứa trẻ, đứa trẻ này chỉ mới tám • chín tuổi, đứa trẻ Bạch Vụ sắm vai là 14 tuổi. Đứa trẻ này không hiểu nhìn Bạch Vụ, ánh mắt trong veo, không có chút ác ý nào. Hắn ngay lập tức nhận ra rằng những đứa trẻ này được giáo dục rất tốt, và chúng có mối quan hệ

tốt với nhau. Trên tay của cậu bé, cũng có ký hiệu bài poker, 6 bích. Bạch Vụ buông tay ra, sau lưng truyền đến một giọng nói. “Biểu hiện của người rất kỳ quái, rõ ràng là đồ vật thấy mỗi ngày, người lại đột nhiên giống như lần đầu tiên nhìn thấy vậy. Người sẽ không phải là bị người đoạt xá đó chứ?” Người nói chuyện, chính là cậu bé cầm cuốn “Sự Im Lặng Của Bầy Cừu” trong tay kia. Cậu bé trông khoảng chín ở tuổi mười tuổi, nhưng mang theo một cỗ trầm ổn khác thường. Bạch Vụ không nói gì, chỉ là bình tĩnh nhìn cậu bé này. “Nên đi ăn cơm, đi trễ mẹ sẽ mất hứng” Cậu bé cầm cuốn sách xoay người, không nhanh không chậm đi về phía một toà kiến trúc nào đó. Bạch Vụ nhìn về hướng đó, lại đạt được một đoạn nhắc nhở kỳ quái khác. [Địa phương ăn cơm, lấy năng lực của mẹ mà nói, mẹ sẽ không phát hiện ra ngươi, có thể đi vào xem thử có thể tìm thêm manh mối về nơi này hay không. Nhưng đây là hành động đánh bạc may rủi, ngươi nên cầu nguyện cha đừng xuất hiện, cha không có ở trong nông trường này, mà là đi dạo tại những nông trường khác, chẳng qua nếu cha xuất hiện, quá trình người rời khỏi khu vực này có

thể sẽ tương đối thống khổ.] Bạch Vụ sờ cằm, vừa tự hỏi đối với ý tứ trong lời nói, vừa chậm rãi bước về toàn kiến trúc dùng để ăn uống. “Cha mẹ? Ngược lại là rất thú vị, mẹ và cha ở nơi này, hẳn là chỉ hai cái thân phận, chứ không phải là cha mẹ có liên hệ máu mủ.” Chỗ này đích xác rất kỳ quái, hắn nhìn quanh cũng chỉ có trẻ con từ năm đến mười bốn tuổi, nhưng không thấy người lớn. Không bao lâu, Bạch Vụ tiến vào địa phương ăn cơm. Nơi này rất giống với một gác xép bằng gỗ kiểu châu Âu thế kỷ 19, nhiều người đàn ông sẽ ngồi trong một ngôi nhà như vậy để uống rượu, ăn thịt và xem vũ nữ khiêu vũ. Nhưng Bạch Vụ nhìn nhìn, nơi này không có vũ nữ, chỉ có một nữ nhân khoảng 25 – 26 tuổi trong trang phục y tá. Nữ nhân rất đẹp. Tuy theo Bạch Vụ, không so được với Doãn Sương chị dâu lùn Yến Cửu, nhưng cũng không có thua kém quá nhiều. Trên mặt của nữ nhân này nở một nụ cười ngọt ngào, trong đôi mắt thể hiện ra

tình yêu của nàng dành cho lũ trẻ. [Là một người mồ côi mẹ từ nhỏ, lại vô cùng hiếu thảo với cha già, ta đề nghị ngươi có thể ôm mẹ, ăn đậu hũ gì gì đó, yên tâm, ta sẽ không nói cho mấy cô gái trong Toà Tháp. Người có thể xem nàng như mẹ ruột của mình, nàng sẽ coi người như con đẻ của mình cho đến khi người trước 15 tuổi.] Tại sao lại trước 15 tuổi? “Xung quanh đều là trẻ em, người lớn duy nhất nhìn thấy cho đến nay là mẹ, người mặc đồng phục y tá và mỉm cười như đức mẹ Maria. Cho nên có thể lý giải là, nếu vượt qua 15 tuổi, ngoại trừ mẹ, những người khác đều sẽ bị phái đi địa phương khác?” Một nông trại lớn như vậy phải do những người lớn khác điều hành, phải không? Đồ ăn nhanh chóng được bày trên mặt bàn. Bạch Vụ nhìn nhìn. Được rồi, nguy hiểm đích xác cần cảnh giác, nhưng những đồ ăn này nhất định phải ăn. Mặc dù đồ ăn trong nông trại không toàn diện và sang trọng như trong trang viên, nhưng bánh ngọt, trứng, chả bò và súp bí đỏ này cũng đã tốt hơn 10.000 lần so với bữa ăn dinh dưỡng.

Hắn đang định ăn, lại phát hiện ra tất cả mọi người đều chắp tay trước ngực, như thể đang cầu nguyện. “Cảm tạ cha cho chúng ta sinh mệnh” Mẹ mặc trang phục y tá cũng làm ra động tác đồng dạng. Nàng đọc lên những lời này, những đứa trẻ còn lại cũng đọc những lời này theo -- “Cảm tạ cha cho chúng ta sinh mệnh.” “Cảm tạ cha vì đã cho chúng ta thức ăn.” “Cảm tạ cha vì đã cho chúng ta nơi ở che gió che mưa” “Cảm tạ cha vì đã cho chúng ta sự khôn ngoan và hiền lành, bao dung và nhân hậu.” “Cảm tạ cha đã truyền cho chúng ta lực lượng vĩ đại” Cũng may là mọi người đều nhắm mắt lại chắp tay, bằng không Bạch Vụ đại khái sẽ bị đám trẻ này để ý. Hắn cũng không niệm những cầu kỳ quái này. Đối với hắn mà nói, tình thương của cha như núi –– như núi lỡ, đại khái chính là khắc họa tuyệt vời nhất giữa hắn và cha. Mối quan hệ giữa cha và con trai này người ngoài nhìn vào rất hòa thuận. Tiểu Bạch lớn lên đẹp


Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)