Tận Thế Trò Chơi Ghép Hình (Dịch)

Chương 391:

Chương Trước Chương Tiếp

Không đợi Bạch Vụ tiếp tục đặt câu hỏi, Doãn Sương hỏi: “Bạch Vụ, ngươi thật sự bị mất trí nhớ sao?”

“Vì sao lại hỏi như vậy?” “Có phải vì trải qua thống khổ khi còn nhỏ, và bởi vì không muốn nhớ lại, cho nên mới mất trí nhớ?” “Ta sẽ kể cho người nghe một câu chuyện cười” “Chuyện cười?” “Ừ, ngươi biết Thang Mạnh Bà không?” “Là đồ vật mà người sau khi chết sẽ uống trước khi chuyển thế đầu thai, có thể quên hết mọi chuyện kiếp trước sao?” “Đúng, chính là thứ đó. Mạnh Bà công tác vô số năm tại Địa Phủ, nhưng có một ngày bà không muốn làm nữa, liền nói muốn từ chức đối với người lãnh đạo trực tiếp Diêm La. Diêm La nói: vất

vả cho ngươi rồi, công tác lâu như vậy, uống một chén canh đi, sau khi uống xong liền đến phòng nhân sự làm thủ tục từ chức. Kết quả Mạnh Bà uống chén canh xong, liền quên chính mình muốn từ chức, vì vậy cứ như vậy một mực tuần hoàn, sống như một nhân viên gương mẫu trong vô số năm” “Chuyện này...không buồn cười, quá lạnh” Bạch Vụ nói: “Thật khó để mọi người nhận ra những gì họ đã quên, ta sẽ biểu diễn một trò ảo thuật, khiến cho ngươi quên mất người thiếu nợ ta 500 tháp tệ.” “Ta nợ ngươi 500 tháp tệ khi nào?” “Ngươi xem, ảo thuật đã có hiệu lực, ngươi đã quên mất” Lần này Doãn Sương nở nụ cười. Bạch Vụ cũng cười theo nói: “Ta không thích nói với mọi người về quá khứ của mình, làm thế nào để nói về những thứ mà ta không có? Ta thực sự không nhớ mình đã trải qua những gì trước đây.” Những lời này cũng không tính là lời nói dối tuyệt đối, ít nhất là ký ức về Cỗ thân thể này, Bạch Vụ đích xác không có. Có trời mới biết làm thế nào mà cỗ thân thể đẹp đẽ này lại lăn lộn đến thành ăn mày, cuối cùng còn

bị bán cho sòng bạc làm nô lệ. Doãn Sương nhớ lại nội dung trong điện thoại, do dự không biết nên nói với Bạch Vụ như thế nào. Thời gian của bọn hắn ngược lại là dư xài, từ rất xa, Bạch Vụ dựa vào chuỗi sức mạnh cường đại, đã nghe được tiếng điện thoại. Bạch Vụ ngược lại là rất chờ mong cuộc điện thoại tiếp theo sẽ mang mình đến nơi nào, hai cuộc điện thoại trước, dường như cho thấy đây là một thành phố cảng sắp bị bỏ hoang hoàn toàn. Mà bến cảng, là thời gian điểm mà vô số người hy vọng có thể lên thuyền cứu nạn tại thời kỳ tiền tháp.

Văn Hạo cùng với Lâm Duệ cũng là ở trong thời gian điểm này, chỉ chẳng qua một người là đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ, một người là không có cơ hội lên thuyền, đi theo một nhóm bạn học tìm kiếm các


Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)