Tận Thế Trò Chơi Ghép Hình (Dịch)

Chương 390:

Chương Trước Chương Tiếp

“Ta chỉ là một biểu tượng, ta xuất hiện ở trong thành phố này, có lẽ mọi người sẽ lại dấy lên hi vọng, nhưng sau khi ta rời đi thì sao? Có lẽ không lâu sau, bọn họ lại sẽ tiến hành giễu cợt với tín ngưỡng trong nội tâm của ngươi. Dù sao thì cũng không phải là mỗi một lần, chúng ta cũng đều có thể được người khác cứu vớt.” Bạch Vụ tháo mặt nạ của mình xuống: “Thế giới này đang chết dần chết mòn, còn có rất nhiều địa phương có càng nhiều quái vật tà ác vặn vẹo đang tàn sát bừa bãi trong thành phố, còn có rất nhiều nhân loại nhỏ yếu đang chờ đợi được cứu rỗi. Thật đáng tiếc ta không thể từng giây từng phút đi theo các ngươi, cho nên người phải trở nên lợi hại hơn một ít, và điềm tĩnh hơn khi đối mặt với nguy hiểm” “Không cần phải sợ Ác Đọa cùng với tuyệt cảnh, phải dùng dũng khí và trí tuệ đi đối mặt. Quá trình này có lẽ sẽ dài dằng dặc, nhưng vào thời điểm ngươi có thể thích ứng, ngươi cũng đã là anh hùng” Khuôn mặt đằng sau chiếc mặt nạ hoàn toàn phù hợp với huyễn tưởng về anh hùng của mọi người.

Vào giờ khắc này nụ cười của Bạch Vụ ấm áp như gió xuân, hắn nhẹ nhàng đặt mặt nạ ở trên trán của thiếu niên: “Chiếc mặt nạ này ta liền giao cho ngươi, từ hôm nay trở đi, ngươi phải phụ trách trách nhiệm bảo vệ bọn họ, có thể làm được không?” Thiếu niên khiêm tốn lớn lên vào giờ phút này, phảng phất như là toàn bộ vận khí cả đời dùng hết toàn bộ, đáng lẽ y phải ngạo nghễ cầm lấy chiếc mặt nạ, lại vẫn là không nhịn được vừa gật đầu vừa rơi lệ. Ngay vào lúc này, Bạch Vụ nhận thấy rằng ánh mắt của những người xung quanh Lâm Duệ cũng biến hoá. Lúc này bọn họ mới ý thức được vào thời điểm mình đang liều mạng chạy trốn, là Lâm Duệ chắn ở trước mặt bọn họ. Những thứ trong cảnh tượng lại tan biến như một trò chơi xếp hình. Điều này có nghĩa là chấp niệm của Lâm Duệ đã biến mất. Bạch Vụ không biết thiếu niên này có thể dẫn theo nhóm người này còn sống hay không, dù sao bọn họ cũng không đủ tư cách đi đến Toà Tháp. Theo quy luật khách quan của lịch sử, bọn họ cuối cùng cũng sẽ chết.



Nhưng ít ra kể từ giờ phút này, ở thế giới song song bốt điện thoại, Lâm Duệ đã trở thành người thừa kế của quái nhân mặt nạ, không có quan hệ đến mạnh yếu, chỉ có quyết tâm. Khi ý thức chuẩn bị rời khỏi thế giới này và quay trở lại bốt điện thoại, ánh mắt lại bắt đầu hoạt động: [Có mối liên hệ tất yếu nào giữa ta và vũ trụ không? Vũ trụ có phần cuối hay không? Thời gian có dài ngắn hay không? Quá khứ thời gian biến mất từ nơi nào? Tương lai thời gian dừng lại ở đâu? Câu hỏi ta hỏi lúc này có còn là cầu người vừa nghe không? Bởi vì nhân quả là những điều rất thú vị, bởi vì chúng ta không biết mình trong lúc vô tình thay đổi nhân quả – những điều chắc chắn là nếu chúng ta thay đổi nhân thì quả cũng sẽ thay đổi theo.] Lại là một đoạn kết luận kỳ lạ khác, chẳng qua cũng không quan trọng, hắn đã sớm quen với phong cách của ánh mắt này. Ý thức của Bạch Vụ nhanh chóng trở lại hiện thực. Trong hiện thực, bốt điện thoại trở nên trong suốt từng chút một, dần dần biến mất, hắn lại một lần nữ giải quyết thoả đáng một cuộc gọi, nhưng quanh quẩn ở bên tai, cũng không phải là tiếng gọi điện văng vẳng. Mà là lời thì thầm của Doãn Sương: “Bạch Vụ...bốt điện thoại là làm sao biến mất?”

“Tỉnh rồi? Trò chơi chúng ta đang chơi bây giờ có tên là Chăm Sóc Khách Hàng Vàng. Những người


Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)