Khiến cho Bạch Vụ tò mò là, người xem chừng có tuổi xấp xỉ với mình, họ không phải là cứu ta, mà là cứu bọn họ. “Ta phải làm như thế nào để giúp ngươi?” “Cứu người...nhanh cứu người...Ác Đọa tới giết chúng ta.” Đánh Ác Đọa? Việc này ta quen thuộc. “Nhưng vấn đề là làm thế nào để vào thế giới điện thoại?” Bạch Vụ đoán rằng nên có một số tâm tình, không nên quá bình tĩnh. “Ừm, hai cuộc điện thoại trước không có giao lưu sâu, chủ yếu ở chỗ tâm tình của ta quá nhạt nhẽo, ta phải suy nghĩ một chút...còn có cái gì, chuyện gì khiến cho ta khổ sở đây?” Bạch Vụ suy tư, thanh âm trong điện thoại càng ngày càng dồn dập, nhưng bởi vì Bạch Vụ gần như
miễn dịch đủ loại hiệu quả tâm tình bị nhiễm, hắn thủy chung không thể tiến vào thế giới điện
thoại. Sau đó hắn bỗng nhiên nghĩ tới nồi của hắn. Từ khi tiến vào Tòa Tháp đến nay, tiếc nuối lớn nhất chính là cái nồi không biết cố gắng này! Cảm giác không thoải mái liền vọt tới. Thế giới trong mắt lại bắt đầu bong ra như mảnh ghép, và rồi một cảnh tượng khác lại bắt đầu xây dựng như một trò chơi xếp hình. Vào thời điểm Bạch Vụ thấy rõ xung quanh, phát hiện ra mình cùng với mấy vị thiếu niên đang trốn trong một boong ke.
Boong ke là công sự để ẩn nấp và chiến đấu, mà lúc này Bạch Vụ và một nhóm nam nữ xung quanh hắn đang ở trong một boongke bên trong một tòa nhà văn phòng đổ nát, tránh né ánh mắt của quái vật. “Thuỷ... Thủy ca, đây là quái vật gì? Chúng ta...chúng ta có phải sẽ chết ở nơi này?” Thiếu niên đang nói chuyện đeo kính, chảy nước mũi, hiển nhiên là sợ quá khóc, nước mắt và nước
mũi cùng trào ra. Thủy ca tương đối cao và khôi ngô, mái tóc màu vàng, cầm một cây gậy bóng chày, từ ngoại hình
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây