Ít nhất cha mẹ Văn Hạo vẫn yêu Văn Hạo, ngay cả khi tình yêu này...không thể chịu được quá nhiều ngăn trở. “Ta chắc chắn, đừng có lẩm bẩm nữa, mau để cho bọn họ đi qua đi, chăm sóc tốt đứa bé này, đừng lãng phí tấm vé của ta.” Bạch Vụ vào lúc này, ở dưới ánh chiều trên mặt biển, như một nhân vật điện ảnh không chân thực. Có người cảm thấy một màn này rất cảm động, cũng có người nói trong lòng “ngu ngốc“. “Ân nhân! Ân nhân...!” Cha của Văn Hạo tên là Văn Bản. Từ chú thích mà nói, là một nhân viên tòa soạn báo, y đời này đã từng đưa tin sai sự thật, dùng ngòi bút đảo ngược đúng sai, biên ra nhiều sự tình ghê tởm. Loại sự tình mà ngay cả báo chí cũng không dám viết này, lại phát sinh ở bên cạnh y, khiến cho y
kích động nước mắt chảy xuống. “Đại ca ca...cám ơn ngươi.” Nước mắt chảy ra từ trong mắt của Văn Hạo, nét mặt của cậu bé bất đồng cùng với phản ứng của cha mẹ. Trên mặt của đứa bé này, treo một loại biểu tình giải thoát mà một đứa trẻ không nên có. Văn Hạo đã ở chỗ này, hoặc nói là ở trong thế giới điện thoại, kêu cứu nhiều lần đối với bên ngoài. Trong bảy trăm năm, chưa từng có ai có thể giải cứu cậu bé. Mặc dù nhìn như là một đứa trẻ nhưng linh hồn của cậu đã trở nên méo mó vì bị bỏ rơi hết lần này đến lần khác, cho đến giờ phút này cậu mới nở một nụ cười hồn nhiên nhất: “Đại ca ca, có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?” “Bạch Vụ.” “Ta sẽ nhớ kỹ đại ca ca. Hi vọng đại ca ca có thể lấy được vé, ta sẽ ở trên du thuyền cầu nguyện cho đại ca ca.” “Yên tâm đi, ta có rất nhiều vé, chúng ta sẽ gặp nhau ở trên du thuyền” Văn Hạo nghe xong những lời này rất vui vẻ, lập tức cùng với cha mẹ leo lên cầu lớn vượt biển mà
cậu ta đã ước mơ 700 năm.
Hiếm khi làm một kiện sự tình ấm áp, Bạch Vụ cảm thấy tâm tình rất không tệ. Nhưng hắn tin chắc rằng, mình và Văn Hạo là không thể nào gặp nhau ở trên thuyền. Một khi rời khỏi thế giới điện thoại, chiếc vé cũng sẽ trở về. Nếu quả thật đi đến khu vực du thuyền, cũng không có khả năng gặp được Văn Hạo. Ít nhất là Bạch Vụ nghĩ như vậy. Nhưng cũng giống như Ngũ Cửu luôn nhắc nhở các thành viên trong đội 7, thế giới ngoài tháp, là không thể đoán được theo lẽ thường. Bạch Vụ cũng không biết, có gặp được sự tinh thần kỳ gì ở trên du thuyền hay không. Cảnh tượng bắt đầu tan rã từng chút một, giống như trước đây vậy, giống như mảnh ghép tản mát, thế giới chân thật bắt đầu chậm rãi hiện ra. Hiếm khi, ánh mắt bắn ra tin tức: [Tiêu đề: Hành trình trên biển. Nội dung: gió biển trên thuyền mang theo vị mặn, boong thuyền tựa như sân chơi trong trường học của cậu bé vậy, nếu như vui vẻ có thể lưu lại ở trên biển, cậu bé hi vọng chiếc thuyền này có thể vĩnh viễn không cập bờ. Tác giả: nhà thơ ánh mắt. Xin chúc mừng, ngươi đã trả lời thành công một cuộc gọi, hoàn hảo hơn nhiều so với hai cuộc gọi trước. Nây giờ
người còn chưa biết ý nghĩa của những cuộc gọi này, nhưng trong tương lai gần, ngươi có lẽ sẽ hiểu.] Đối với loại lời nói mờ mịt này, Bạch Vụ đã sớm thành thói quen. Ý thức trở lại hiện thực một lần nữa, Bạch Vụ nhìn đồng hồ, chỉ mới trôi qua bốn phút. Doãn Sương còn chưa có tỉnh dậy. Chẳng qua từ trị số đồng hồ, nỗi thống khổ của nàng đang từ từ xóa bỏ. Hắn rất kỳ quái, cô nàng này đến cùng đã nghe điện thoại của tên khốn nào, lại là bị tên trời đánh nào tra tấn thành như vậy? “Vừa đúng bốn phút, xem ra là thời gian cố định? Lại nói Doãn Sương hình như cũng giống vậy...hẳn là mặc kệ đợi bao lâu ở trong thế giới điện thoại, trong hiện thực đều là bốn phút?” Bạch Vụ cảm thấy rất thú vị. “Hiện tại xem ra, như thể ở vào một loại trạng thái tâm tình nào đó mới có thể tiến vào thế giới điện thoại? Ta thử lại một lần nữa.” Thần kỳ chính là, vào thời điểm Bạch Vụ rời khỏi bốt điện thoại, bốt điện thoại bắt đầu phát sinh thay đổi mà mắt thường có thể thấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây