Suy nghĩ một chút, Bạch Vụ tổng kết ra hai kế hoạch khả thi có thể qua cửa-- “Trong ba phút thời gian, ta có thể lựa chọn không ngừng nghỉ đi về phía trước, như vậy liền có thể
trong thời gian rất ngắn thông qua con đường này, nhìn thấy sự vật phần cuối. Nhưng như vậy chẳng khác nào là nhanh chóng thông quan, nhanh chóng thông quan chỉ là huyễn kỹ thuần túy, không có dinh dưỡng.” “Ta cũng có thể lựa chọn tiếp nhận hầu hết các cuộc gọi, thông qua điện thoại chắp vá ra phiến khu vực này đến cùng đã từng phát sinh chuyện gì.” Nghĩ tới đây, Bạch Vụ rốt cuộc cũng chọn một cái bốt điện thoại gần nhất, chuẩn bị lần lượt nghe từng bốt một. Một lần nữa cầm ống nghe, lần này Bạch Vụ quyết định hỏi ít một chút. “Ta là Bàng Vũ” Ở đầu dây bên kia lần này là một người nam nhân. Tuổi tác rất khó phân biệt rõ, có thể ở trong độ
tuổi từ 18 đến 30. Lại là loại ngữ khí kỳ quái này, nếu trên đời này thật sự có quỷ, như vậy Bàng Vũ cùng với Mạc Lệ đại khái liền giống như loại oán quỷ chết thảm kia vậy, nói chuyện hữu khí vô lực, hơn nữa còn kéo dài làn điệu. “Ồ, lão Bàng, ta cứ tưởng người đã chết rồi!” Lôi kéo làm quen, chắc không sao nhỉ? “Ta là Bàng Vũ a!” Như là chịu đựng một loại tra tấn kịch liệt nào đó, phẫn nộ cùng với không cam lòng, tất cả đều
trong tiếng gầm này, nếu đổi thành một người khác, lúc này sẽ có thể cảm nhận được một bầu không khí đáng sợ nào đó. Nhưng Bạch Vụ thật sự không cảm nhận được. Rõ ràng cũng là bởi vì câu trả lời của Bạch Vụ có vẻ như thiếu đi một loại tâm tình cần thiết nào đó, hắn chậm chạp không thể tiến vào cảnh tượng trong điện thoại. Bạch Vụ rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, gầm lên? Chẳng lẽ cần phải gầm lên giống như vậy? “Ta là Bạch Vụ a!”
Bíp -- điện thoại cúp. Lần này Bạch Vụ phát hiện ra, thời gian của mình đã trở nên nhiều hơn. Thời gian đếm ngược còn thừa là 12 phút. “Ừm, đây chẳng khác nào là có sáu phút, thế nhưng giao tiếp với ta khó đến vậy sao? Ta đã rất cố gắng nghe điện thoại rồi.” Thấy Doãn Sương vẫn còn chưa có tỉnh lại, Bạch Vụ quyết định nghe điện thoại một lần nữa. Đi đến bốt điện thoại, Bạch Vụ cầm ống nghe lần thứ ba. “Đại ca...cứu ta...ta lạnh quá ......ta là Văn Hạo” Nếu như nói nhanh hơn một chút, ngữ khí dồn dập hơn một chút, Bạch Vụ sẽ cho rằng đối phương là đang cầu cứu, nhưng hiện tại Bạch Vụ có cảm giác đối phương như là một đứa trẻ mộng du, hét lên một cách yếu ớt. Hồi tưởng đến giọng điệu bất thường trong hai cuộc gọi trước, Bạch Vụ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. Những người này...hẳn là đều ở vào một loại thống khổ nào đó chờ đợi cầu cứu?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây