Cuối cùng, nàng nghe trung niên nam nhân nói một câu: “Bạch Vụ, ngươi thật sự là một tác phẩm thất bại, người làm cho ta quá thất vọng rồi.” Doãn Sương ngất đi. Vào phút thứ tự sau khi nghe cuộc gọi. Ý thức vụn vặt trong đầu, tạo thành một giấc mơ đau đớn, trong giấc mơ nàng không có cảm nhận được đau đớn kịch liệt giống như chấm đâm vào linh hồn. Nhưng sợ hãi đối với đau đớn vẫn còn. Đầu óc của nàng không ngừng nghĩ đến câu ta tên là Bạch Vụ kia... Bạch Vụ... “Bạch Vụ...” Bạch Vụ đang định đi đến bốt điện thoại khác để trả lời cuộc gọi, chợt nghe Doãn Sương nói mê.
Hắn quay đầu lại, chắc chắn rằng Doãn Sương vẫn còn ở trong trạng thái hôn mê. “Kỳ quái, nàng đang gọi tên của ta, là vì tình cảnh trong giấc mơ quá nguy hiểm? Không đúng...trước kia nàng cũng chưa từng cầu cứu ta.” Lại nói tiếp, Bạch Vụ cảm thấy biểu hiện của Doãn Sương như thể có chút không đúng. Điện thoại hẳn là có một loại năng lực đặc thù nào đó, khiến cho người ta tiến vào một loại ảo ảnh tinh thần nào đó? Nhưng Doãn Sương như thể gục ngã quá nhanh... Bạch Vụ cũng không biết Doãn Sương đã trải qua cái gì, bằng không cũng sẽ không có loại suy nghĩ này. Chuyện này cũng không trách được Doãn Sương, thống khổ mà nàng thừa nhận, là ngay cả Lý Ti ở dưới trạng thái Tâm Như Chỉ Thủy cũng không thể chịu được. Bốt điện thoại bên trái vẫn còn tiếp tục phát ra tiếng vang. Bạch Vụ không có lướt qua bốt điện thoại, tận lực đợi một hồi, cuối cùng phát hiện ra dường như không có tác dụng, người ở đầu dây bên kia vô cùng kiên nhẫn. Nếu như không tiếp điện thoại, liền có thể gọi đến thiên hoang địa lão.
Đợi trọn vẹn hai phút, Bạch Vụ tiếp nhận điện thoại. “Xin chào, ta là Mạc Lệ” Phán đoán từ trên thanh âm, đầu điện thoại bên kia là một nữ nhân, âm điệu lanh lảnh, như thể đang hát một loại dân ca nào đó có thể khiến người ta rợn tóc gáy vào lúc nửa đêm. Lúc này trên đường phố không có nửa điểm khói lửa, người bình thường sẽ cảm thấy hơi sợ hãi khi nghe thấy âm thanh ma quái như vậy. Nhất là điện thoại này vốn dĩ là điện thoại xuyên thời không, thực sự có thể khiến người ta cảm thấy sợ lạnh sống lưng. Nhưng như mọi người đều biết, không sợ hãi là tiêu chuẩn của quân đoàn điều tra, ít nhất là Bạch Vụ nghĩ như vậy: “Ngươi đang ở đâu? Thanh âm của người mang theo nức nở, ngươi là gặp chuyện thương tâm? Đúng rồi, có thể cho ta số điện thoại hay không? Ngươi đang ở đâu? Thời tiết thế nào? Ở bên kia là ngày hay đêm? Ngày tháng năm là gì?” “Ta là Mạc Lệ..” Giọng bên kia điện thoại càng thêm thể lương, Bạch Vụ nhíu mày:
“Ta là Bạch Vụ, bạch trong màu trắng, sương trong sương mù. Ta tạm thời không có gặp được chuyện thương tâm, nhưng gặp sự tình sốt ruột, ta đang ở trên một con đường, dùng bốt điện thoại ở phía đông, nếu như dựa theo thời gian ở Toà Tháp, hôm nay là thứ tư, ban ngày. Được rồi, ta đã nói hết những gì nên nói, đến lượt người” “Ta là Mạc Lệ..” Thanh âm càng thêm vặn vẹo, phảng phất như đang khóc lại phảng phất như đang cười, Bạch Vụ khó hiểu: “Chào ngươi Mạc Lệ, ta có thể giúp gì cho ngươi?” “Ngươi có thể nói gì khác? Nói gì cũng được, bây giờ ngươi cũng đang ở trong bốt điện thoại sao?” “Ít nhất phải nói cho ta biết cách kích hoạt nhiệm vụ chứ! Ngươi gọi điện thoại chỉ là cho ta biết tên của ngươi sao?” “Này, tiểu Lệ, người vẫn còn nghe chứ? Vẫn còn ở đó chứ? Không sao đâu, ngươi có thể tuỳ tiện nói gì đó, không cần trả lời câu hỏi của ta cũng được. Hay ngươi là người máy? Là chương trình? Khu vực này chẳng lẽ cũng là khu máy móc?”
Bếp ----âm báo vang lên, điện thoại cúp máy. Không phải là Bạch Vụ cúp, mà là người bên kia
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây