Vào sau khi Điền Tuần rời đi, Bạch Vụ lại nói với Vân Thư: “Có châm không? Châm ba cạnh, hoặc là kim châm cứu đều được, dày một chút cũng không sao.” “Ngươi muốn châm làm cái gì?” “Bắt chước và học hỏi.” Phân bộ quân đoàn điều tra quả thật là có vật như vậy, Vân Thư nhanh chóng đi lấy cho Bạch Vụ. Chỉ còn lại một mình Tiết Từ nhìn Bạch Vụ, lúc này biểu tình của Bạch Vụ có chút lạ: “Ngươi làm sao vậy?” “Ta đang tìm cảm giác” “Cảm giác gì?” “Vảm giác làm cha.”
Nhớ lại một ít cố sự của chính mình, biểu tình của Bach Vụ bỗng nhiên trở nên hòa ái thân thiết, nụ
cười của hắn làm cho người ta như tắm gió xuân, mang theo một cỗ lực tương tác quỷ dị. Nhưng chẳng biết tại sao, ánh mắt của Bạch Vụ rơi vào trên người Ly Ti, Tiết Từ cảm thấy có chút đáng sợ. Đèn trong phòng giam chuyển sang màu vàng ấm theo yêu cầu của Bạch Vụ, cuối cùng Bạch Vụ an bài Tiết Từ phát một chút nhạc nhẹ. Nhạc nhẹ này tên là “thời gian đã trôi qua”, làn điệu nhẹ nhàng chậm chạp, có thể khiến người ta buông lỏng theo bản năng, đồng thời lại mang theo vài phần ưu sầu cùng với ý vị thôi miên. Bạch Vụ nhận thấy có một điều không thay đổi là, khoảng cách giàu nghèo càng lớn, đồ vật nhóm tầng trên nghe nhìn, lại càng sẽ thoát ly hiện thực. So với thời gian đã trôi qua”, hắn càng thích những ký ức của quá khứ. Lý Ti tỉnh lại, ánh đèn màu vàng ấm không khiến cho nàng cảm thấy chói mắt, âm nhạc êm dịu khiến cho nàng phảng phất như là tỉnh lại trong một buổi chiều lười biếng.
Nếu như bỏ qua việc nàng bị trói. Bạch Vụ nói: “Phu nhân tỉnh rồi sao, có thích không?”
Lý Ti còn có chút không có biết rõ ràng tình huống, nụ cười của Bạch Vụ Vốn dĩ ở trong mắt nàng
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây