Đoạn đối thoại này, cũng đã xác nhận suy đoán của Bạch Vụ. Gia ẩn chết đi, chỉ là thay đổi một cái túi da, nhưng y tự sát, ít nhiều cũng có thể làm cho một số người hướng mũi nhọn về phía kẻ thống trị. Bạch Vụ không thích nhóm kẻ thống trị, không phải là bởi vì Gia Ấn, mà là vì chế độ Tòa Tháp, cùng với hắn ở ngoài tháp tự mình cảm nhận được một sự tình. Nhưng trước mắt, đừng nói khiêu chiến tầng 51, mọi người e rằng ngay cả thực lực khiêu chiến tầng 50 cũng đều xa xa không đủ. “Mục đích ban đầu của Gia ẩn là muốn kích động mâu thuẫn giữa Ngũ Cửu cùng với cao tầng, mặc dù không có thành công, nhưng nó ngược lại là đã khơi dậy mâu thuẫn giữa tinh nhuệ hai quân cùng với kẻ thống trị. Mặc dù đám người quân đoàn bảo vệ kia cũng tích cực như thế khiến cho ta có chút ngoài ý muốn, xem ra Lưu Đội lúc ấy...đã ra đi rất bi tráng” Chuyện này nếu như tiếp tục ồn ào, Bạch Vụ suy đoán tầng 5 kẻ thống trị có lẽ sẽ xuất thủ.
Chẳng qua chuyện này rất dễ dàng giải quyết, hắn đã nghĩ ra cách giải quyết.
Tại tầng 3, bệnh viện tâm thần. Bạch Vụ không có trì hoãn thời gian, đến bệnh viện tâm thần liền trực tiếp đi đến phòng của Yến Cửu.
Cũng bất chấp Trịnh Đa Hỉ và vị y tá kia trao đổi vai trò, hay là lần này hai ông già chơi ván cờ gì. Vào thời điểm gõ cửa, Yến Cửu đang luyện tập mỉm cười đối với tấm gương. Nàng đã cười tự nhiên hơn trước rất nhiều, bởi vì Lưu Chanh Tử cười rất đẹp, nàng cũng học theo. Tiếng đập cửa vừa vang lên, nàng liền dừng cười, xoa xoa mặt, mở to hai mắt đứng dậy mở cửa. “Ngươi tới thăm ta.” Tiếng đập cửa của Lưu Chanh Tử rất gấp, tiếng đập cửa của Bạch Vụ thì không nhanh không chậm. Cho nên vào thời điểm nghe được tiếng đập cửa, Yến Cửu cũng biết là Bạch Vụ tới. Tiểu cô nương vẫn dùng vẻ mặt bình tĩnh nhìn Bạch Vụ, Bạch Vụ gật gật đầu nói: “Có một số việc muốn hỏi ý kiến của ngươi.”
“Được.” Yến Cửu nhu thuận như là một công cụ người phục tùng 100%, tuy nàng gần đây đã học được cự tuyệt người khác. Ví dụ như giải thích cho hàng xóm, chính mình cũng không phải là kẻ xuyên việt. Nhưng thấy được Bạch Vụ, nàng vẫn không có biện pháp cự tuyệt. Bạch Vụ cảm thấy mình nên nói cái khác, hòa hoãn một chút bầu không khí, suy nghĩ một chút...quá phiền toái, liền đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi có bao nhiêu ký ức đối với tầng 5?” “Tầng 5 Toà Tháp sao? Ta nhớ mọi thứ đã xảy ra khi ta còn nhỏ. Yến Cửu có “đặc tính” đã gặp qua là không quên được, những thứ nàng nhìn thấy có thể vẽ lại một cách chính xác, có thể nói là máy ảnh hình người. “Kẻ thống trị Tòa Tháp, tổng cộng có bao nhiêu người?” “Ta không biết...thật xin lỗi.” “Chuyện này thì có gì phải xin lỗi, chỉ cần nói cho ta những gì người biết.” Yến Cửu suy nghĩ một chút sự tình nghe được khi còn bé, cùng với một ít cảnh tượng nhìn thấy trong sân, chỉnh lý một phen, nàng đi lấy giấy và bút, vẽ cho Bạch Vụ một bản đồ về sự phân bố
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây