Vương tiên sinh hoài nghi mình nhìn lầm, Bạch Vụ thoạt nhìn là người liều lĩnh nhất trong toàn đội, không phải là người ra quyết định mới đúng.
Chẳng qua là vì để nhóm người này có thể sống lâu hơn một chút, hoặc có một cuộc sống hòa thuận hơn, Vương tiên sinh vẫn phải đặt một số câu hỏi: “Khách nhân, ta có thể mạo muội hỏi ngài mấy vấn đề không? Ngài chớ khẩn trương, cứ coi như đó là một bảng câu hỏi khảo sát là được.”
“Được, ta thích nhất là bảng câu hỏi khảo sát. Nhưng ta không thích ngồi trả lời, chúng ta có thể vừa đi vừa nói không?” Bạch Vụ cầm ly nước trái cây, đứng lên.
Nhìn phản ứng Bạch Vụ, Vương tiên sinh càng cảm thấy đối phương là người ngu ngốc nhất trong toàn đội. Nhưng y vẫn phối hợp đứng lên, đi theo Bạch Vụ ra ngoài sân nhỏ.
“Ngài...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây