1181 chū
Ý chí có thể phá hủy ý chí, nhưng không thể trực tiếp giết chết các ngươi. Nhưng Bạch Vụ cảm thấy, người như Phó Đoàn Trưởng, có thể giết chết y, lại không thể phá hủy ý chí của y. “Ta muốn đi tìm người, nếu như thân phận của mọi người đã thay đổi, như vậy quan hệ vợ chồng cũng liền tạm thời gác lại” “Vậy sao..” Yến Cửu có chút thất lạc. Nhưng nghĩ nghĩ, nếu như Bạch Vụ có thể tìm được người này, Bạch Vụ có lẽ liền có thể trở thành người nắm chặt số mệnh. Đây cũng là chuyện tốt, vì vậy nàng lại vui lên, nói với Bạch Vụ: “Bạch Vụ, người phải cẩn thận một chút, đừng có quá miễn cưỡng, ta...ta vẫn sẽ ở chỗ này chờ ngươi trở về”
Nàng còn chưa ý thức được, Bạch Vụ đi tìm người này, cũng không phải muốn giết chết người này giống như những người khác. Lựa chọn của hắn hoàn toàn tương phản. Bạch Vụ nhìn Yến Cửu, rốt cục cũng không nói cái gì. Nhưng trong lòng có lẽ có một lời hứa, nhất định sẽ làm cho cái thế giới không có méo mó, nhân loại không bị thân phận trói buộc kia hàng lâm. Hắn mở cửa ra vào, nói: “Kế tiếp thành phố sẽ rất loạn, mặc dù mục đích của mọi người đều là vì tranh đoạt thân phận người tự do, nhưng nói không chừng cũng sẽ có người dùng danh nghĩa này để phá hoại, trong toà thành phố này có rất nhiều Ác Đọa, người cường đại cũng rất nhiều, sau khi ta đi, ngươi hãy đóng kỹ cửa sổ, đèn cũng tắt, trừ ta ra, bất luận kẻ nào gọi người cũng không nên mở cửa, rõ chưa?” Cảm thụ được sự quan tâm của Bạch Vụ, Yến Cửu gật gật đầu. Sau khi dặn dò xong, Bạch Vụ đóng cửa lại. Sự ràng buộc với Yến Cửu ở thế giới này, cũng dừng ở đây. Bên tai truyền đến xao động ồn ào náo động trong thành phố, cùng với bọn quái vật cuồng hoan,
Bạch Vụ rõ ràng, kế tiếp lại là một trận chiến kề vai chiến đấu với Phó Đoàn Trưởng. Trên đường học phủ truyền đến xe cộ nổ vang, phảng phất như sau khi nhận được lệnh, những người có được thân phận thợ săn này, đều được khôi phục một bộ phận năng lực. Người lớn đóng vai trẻ em không còn ngoan ngoãn nữa, họ đã cởi bỏ những bộ quần áo không hợp với ngoại hình của mình, điều khiển phương tiện mô tô gào thét trên phố. Đại khái là ngọn nguồn méo mó của thế giới này, có nhận thức sai lầm gì đó đối với thợ săn? Bạch Vụ tin chắc rằng nhóm người này chẳng khác gì đám dân tổ trong thời hiện đại. Rõ ràng đầu người của Cốc Thanh Ngọc chỉ có một, nhưng phảng phất như mỗi người đều có thể cầm được vậy. Bạch Vụ suy đoán, đại khái thân phận chuyển biến, sẽ cải biến một bộ phận nhận thức? Hẳn là như vậy, tuy đạt được một cái thân phận mới, ký ức sẽ bị trống rỗng, thế nhưng đối ứng, cũng sẽ giao phó một bộ phận ký ức cơ sở. Cho nên khi một đứa trẻ lái xe, ít nhất nó cũng biết vô lăng là gì. Đi ở trên đường cái, Bạch Vụ đưa mắt nhìn về một hướng khác, theo bản năng, cũng nhìn thoáng qua trang giấy ố vàng vẫn sáng trong đêm đen.
[Hắn nhớ ánh mắt kia của mình, hắn hi vọng lúc này, ánh mắt có thể chỉ cho hắn biết người bạn thân nhất của hắn đang ở đâu, giống như ánh mắt đã làm được trong nhiều chuyến thám hiểm. Ôi, ánh mắt tội nghiệp ấy, đến bao giờ mới có thể lại nhìn thấy những lời nói nghịch ngợm của mình?] Quả nhiên, trông cậy vào trang giấy là vô dụng. Trang giấy là ý chí thế giới, nhưng không quan tâm ngươi là ý chí gì, chỉ cần không cung cấp manh mối cho ta, vậy thì không bằng ánh mắt. Những Bạch Vụ cũng không vội, khí tức của Phó Đoàn Trưởng rất cường đại, bản thân Bạch Vụ cũng đều có thể dựa vào cảm giác, tìm được phương vị đại khái. Tòa thành phố này rất lớn, nhưng đối với Bạch Vụ hiện giờ mà nói, chân trời xa xăm chẳng qua ở giữa gang tấc mà thôi. Hắn bắt đầu chạy nước rút, lao băng băng giữa những ngôi nhà cao tầng trong thành phố, như thể thoát khỏi sự ràng buộc của không gian. Trong quá trình nhìn xuống thành phố, Bạch Vụ thấy được rất nhiều Ác Đọa, đang tản ra, tìm kiếm mọi ngóc ngách. Thậm chí, những người này sẽ lật tung cả thùng rác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây