Tận Thế Trò Chơi Ghép Hình (Dịch)

Chương 1830: Sau này còn gặp lại

Chương Trước Chương Tiếp

“Cốc Thanh Ngọc...bọn họ là người tự do, chọc bọn họ, chúng ta sẽ có phiền toái rất lớn” Nguyễn Thanh Vân không muốn để cho mọi thứ tồi tệ hơn. Trên thực tế sự tình đã rất tồi tệ, bồi bàn ở bên cạnh mặt xám như tro. Y không dám sinh ra ý niệm đánh trả người tự do, thậm chí không biết mình có thể làm như vậy hay không. Nhưng nếu như có người làm, y cũng sẽ chỉ nghĩ rằng, xong rồi xong rồi, sự tình này triệt để gây ra động tĩnh quá lớn. Bà chủ nếu như không khai trừ y...không, thậm chí bà chủ khai trừ y, những người này cũng sẽ trả thù phải không? Bọn họ sẽ nhớ kỹ bộ dáng của chúng ta, sẽ báo thù sau khi chúng ta đạt được thân phận khác, hoặc là dứt khoát động tay chân vào trước khi đạt được thân phận khác. Có trời mới biết nhóm người tự do này có thể làm được cái gì? Đốt, giết, cướp bóc, mua hàng không trả tiền, mọi thứ được viết trong luật hình sự, trong mắt họ

đều là báng bổ tự do, đắc tội người như vậy... Nhà hàng này không có tương lai. Nghĩ đến điều này, trong ánh mắt bồi bàn nhìn về phía Ngũ Cửu, thậm chí còn thù địch hơn những người tự do mặc áo choàng trắng. Nguyễn Thanh Vân thì khác, nàng chỉ là sợ hãi, nghĩ phải làm sao để giải quyết chuyện này. Ngũ Cửu cũng nhận thấy điểm này, y chợt nhớ ra một số kich lịch ở tầng dưới cùng Toà Tháp. Quý tộc tầng cao bắt nạt những người thợ mỏ yếu kém ở phía dưới, ngàn vạn lần không thể bênh vực những thợ đào mỏ, bằng không thợ đào mỏ không những sẽ không cảm kích ngươi, còn có thể chửi bới người xen vào việc của người khác. Bởi vì người nhìn như giúp bọn họ, lại chỉ sẽ ở trong tương lai, khiến cho bọn họ một lần nữa tao ngộ những quý tộc này, trải qua thống khổ càng lớn hơn. Thật giống bọn trẻ trong trường sẽ hiểu một điều, bị đánh thì chịu đựng, đừng nói với giáo viên. Nói với giáo viên, giáo viên sẽ giúp người một lần, nhưng ở địa phương không có giáo viên, người sẽ bị bắt nạt nhiều hơn bởi những kẻ bắt nạt khác. Muốn giải quyết loại khốn cảnh này, vậy cũng chỉ có khiến cho người bắt nạt hiểu được, cái gì gọi là

dùng bạo lực áp chế bạo lực. Nguyễn Thanh Vân lên tiếng, ánh mắt của bồi bàn, cùng với hành động của những người tự do này, khiến cho Ngũ Cửu trong chớp mắt sinh ra cảm giác chán ghét to lớn. Đã có lúc, y chỉ là không muốn thấy sự bất bình đẳng quá lớn giữa mọi người này, mà gia nhập quân đoàn điều tra, muốn cải biến những vật này. Tuy những ký ức này bị trống rỗng, nhưng khí tiết anh hùng khắc sâu trong Ngũ Cửu vẫn còn: “Nguyễn Thanh Vân, ta không phải là đầu bếp” Nghe Ngũ Cửu nói, Nguyễn Thanh Vân kinh hãi, thấy đối phương cởi bỏ quần áo đầu bếp. “Những người này sẽ không gây phiền toái cho ngươi, ngươi đừng lo lắng.” Người không giận tự uy trước mắt này, lại quay đầu về phía Nguyễn Thanh Vận cười cười. Nguyễn Thanh Vận hy vọng rằng mình có thể nhớ nụ cười này cả đời, hy vọng sau khi đổi thân phận khác, vẫn có thể nhớ kỹ. Ngũ Cửu nói: “Ta sẽ dẫn bọn họ rời khỏi nơi này, sau này còn gặp lại” “Chờ đã, ngươi đừng có làm chuyện điên rồ! Cốc Thanh Ngọc, người đến cùng muốn làm cái gì!” Nguyễn Thanh Vận ý thức được sự hung ác trong lời nói của Ngũ Cửu.

Nàng hôm nay đã bị chấn động nhiều lần lắm, trong thành phố này, không thiếu người cùng với quái vật có thực lực cường đại, nhưng sự cường đại Ngũ Cửu thể hiện ra, lại là một loại trình độ khác. “Ta vẫn cảm thấy, chỉ những người có thể đưa ra lựa chọn mới là nhân loại, bằng không cũng chỉ là nô lệ của sự tuân theo mù quáng” “Trực giác của ta nói cho ta, ta không thể thoát khỏi thân phận, nhưng bản tâm của ta nói cho ta biết, ta phải làm như vậy.” Đây là lời nói cuối cùng của Ngũ Cửu. Sau khi lời nói rơi xuống, hắn từng bước đi về phía đám người tự do, y đi một bước, những người tự do này liền lui một bước. Khí thế kinh khủng kia, khiến cho đám người tự do sợ hãi không thôi. Cuối cùng một số người tự do không thể chịu nổi bầu không khí này, vứt bỏ vũ khí, cao giọng thét chói tai bỏ chạy. Một khi có người bắt đầu tan vỡ, cảm giác tuyệt vọng tan vỡ, giống như là dịch bệnh dùng tốc độ truyền bá nhanh nhất khuếch tán. Những người tự do trước đó không lâu còn khoe khoang mình là cấp trên, bắt đầu điên cuồng chạy

thục mạng. Bước chân của Ngũ Cửu cũng dần dần tăng nhanh, luôn giữ một khoảng cách với bọn họ, y nhấc người tự do trên mặt đất bị gãy xương không thể động đậy lên. Đôi mắt của người tự do bị đánh lõm mặt nạ, đối mặt với Ngũ Cửu. Đó là một loại ánh mắt thâm thúy rất đáng sợ, thấy được ánh mắt như vậy, người tự do đột nhiên hiểu ra... Người này không phải là người...hắn tuyệt đối không phải là người thuộc về thành phố này. Đây là một ác quỷ đến từ địa ngục.


Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)