Nếu như lúc này đi trợ giúp ông lão đang bị “cướp của người giàu chia cho người nghèo”, thì tạm thời phải thêm một thân phận “công dân nhiệt tình”.
Có trời mới biết cái thân phận này có thể mang đến phiền toái gì cho mình hay không? Chỉ cần mình chuyện gì cũng mặc kệ...thời gian đếm ngược vừa đến, liền có thể đạt được thân phận tốt hơn. Một ông lão khọm khọm và một học sinh cá biệt mà thôi, chính mình không cần quan tâm. “Nhanh lên, nhanh lấy tiền ra, ha ha ha ha ha...đừng có phản kháng! Lão già, nhân vật mà ta sắm vai, thế nhưng là cho phép ta đâm chết ngươi!” Lưỡi dao gần như đâm thẳng vào làn da khô khốc của ông lão. Trên mặt của cậu bé toát ra sự cuồng nhiệt biến thái. Mấy ngày trước cậu xem TV, liền thích những hiệp khách dùng kiếm cướp của người giàu chia cho
người nghèo đó, tuy...về sau bị phân phối thân phận “lưu manh”, nhưng theo cậu, chính mình chính là một vị đại hiệp. Tiền của ông lão này, chính là tiền tài bất nghĩa! Chính mình đang làm việc tốt! “Có muốn thử giết người hay không? Dù sao cũng không phải là chuyện lớn gì đúng không? Thậm chí làm chuyện như vậy ở trong thân phận này...ta sẽ lại trở thành một người tốt trong thân phận tiếp theo?” Một cái ý niệm điên cuồng hơn bắt đầu nảy sinh ở trong đầu cậu bé. “Ta đổi ý rồi! Ta muốn giết người, hahahahaha, giết ngươi!” Trong đôi mắt của ông lão chảy ra vài giọt nước mắt đục ngầu... Ông ta chợt hối hận, chính mình không nên nguyện ý nhận thân phận ông lão cô đơn. Ông ta vốn có một đứa con trai thất nghiệp, và một người vợ luôn nói ông ta chết sớm đi để phân chia gia sản. Có con trai và người vợ như vậy, đương nhiên là phản ánh sự thất bại trong cuộc sống của ông ta, cho nên ông ta hy vọng rằng mình có thể đơn độc trong thân phận tiếp theo của mình. Bây giờ ông ta đã đạt được điều đó, chân chính một thân một mình, ở trong loại thời khắc nguy cơ
này, thậm chí không có người nào nguyện ý giúp ông ta. Ông ta cũng đã sắp chết đi, cảm giác được mũi dao đâm vào từng chút một, máu chảy ra từng chút một...trong nội tâm hoảng hốt không thôi. Cái thành phố này không có tử vong chân chính, tử vong chỉ được tính là thất bại...ở trong thân phận tiếp theo, sẽ được gán cho một thân phận tồi tệ hơn. Ông ta sợ hãi cuộc sống như thế...chỉ hy vọng phân phối thân phận lần sau, ký ức về thân phận cuối cùng có thể bị xóa sạch hoàn toàn. Nhưng vào thời điểm cây dao kia sắp chân chính đâm thủng cổ họng của ông ta, mũi dao...đột ngột di chuyển ra xa. “Thả ta ra! Thả ta ra!” Cậu bé trừng to mắt, tức giận nhìn người nam nhân chỉ cao hơn mình một cái đầu nhưng sức lực lại dường như vô tận. “Ta đang giết người xấu! Ta cướp của người giàu chia cho người nghèo! Ta là đại hiệp!“. Hành vi “cướp của người giàu chia cho người nghèo” bị cản lại, khiến cho đứa trẻ sắm vai côn đồ thẹn quá hoá giận. “Không nên vũ nhục cái chữ đại hiệp này.”
Nam nhân vốn có gương mặt không giận tự uy này, một khi phẫn nộ, ánh mắt sẽ trở nên càng thêm làm cho người ta sợ hãi. Bốp, y tát một phát bay răng cửa của cậu bé. Bốp bốp... Liên tiếp mấy bạt tai, lực đạo được khống chế vô cùng chính xác, khiến cho mặt mũi cậu bé sưng vù như đầu heo. Sau đó y gật đầu đối với ông lão: “Ngươi có thể đi” “Cám...cám ơn!” Ông lão chân thành cảm tạ, ông ta không nghĩ tới lại sẽ có người tới cứu ông ta. Bọn họ mỗi lần chuyển đổi thân phận, cũng sẽ xói mòn rất nhiều ký ức. Giống như bắt đầu lại từ đầu vậy, chỉ là ở sâu trong nội tâm hiểu được một sự kiện... Phải sắm vai tốt từng thân phận, bằng không lần sau sẽ nhận được thân phận rất tồi tệ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây