Tận Thế Trò Chơi Ghép Hình (Dịch)

Chương 1792: Người thu hồi

Chương Trước Chương Tiếp

“Tận lực? Xem ra ngươi cũng chỉ có thể đến mức này, thật may là ta không trông mong gì ở ngươi, đừng có nói mình cao thượng như thế nào, trong 700 năm, kẻ vô tích sự ngươi, đánh giá từ kết quả, đây mới là sự thật. Chẳng qua nếu nghĩ theo một cách khác, tối thiểu thu về, cũng rất bớt việc” Tỉnh Ngũ sinh lòng cảnh giác, bất an nhìn Tỉnh Nhất: “Có ý tứ gì?” Hai chữ thu về, kỳ thật đã biểu đạt hàm nghĩa vô cùng rõ ràng. “Vào trước khi chủ nhân bị phong ấn tại Tòa Tháp, gã sáng tạo ra chúng ta, cũng giao phó một số năng lực kỳ lạ, nhưng thật đáng tiếc, các ngươi không vận dụng tốt những năng lực này, nhân tâm đúng là khó dò...” Tỉnh Nhất có chút cảm khái, từ đầu đến cuối, biểu tình gã nhìn Tỉnh Ngũ, đều là hờ hững vô tình. “Mấy người các ngươi, mỗi người đều là nhân loại, có người là nhà sự giống như thánh nhân, có người đảm nhiệm vai trò chồng và cha, ở trên người của mỗi người các ngươi, kỳ thật đều có điểm tỏa sáng tối cao”

“Nhưng bởi vậy, các ngươi mới có giá trị bị méo mó, càng là chí tình chỉ nghĩa, sau khi ăn mòn liền sẽ càng méo mó.”

Tỉnh Ngũ nghe không hiểu những lời này, thế nhưng cảm giác áp bách cường đại đến mức khiến Ỗcho y không sinh ra được ý phản kháng, làm cho y có chút thở không nổi. Ngũ Cửu rất kinh ngạc, hai người huynh đệ này...hắn là sẽ tự giết lẫn nhau?

Đây coi như là sự tình tốt sao? Chỉ là y vẫn là lần đầu tiên nghe nói, hoá ra những quái vật họ Tỉnh này, đều là biến thành từ nhân loại. Dường như những người này vào trước khi bị méo mó ăn mòn, đều có được địa phương đáng kính nể. “Trong 700 năm, người là một người duy nhất ra sức vì chủ nhân, nếu như không có sự kiện lần này, chủ nhân cùng vpwos ta, có lẽ sẽ tận lực' bỏ qua ngươi, là vận khí của ngươi không tốt.” “Vào trước đó không lâu, trong nông trường phát sinh một việc, nhị ca của người phá hủy trận pháp.” “Ta không biết y có làm gì đối với người hay không, lấy năng lực của y hẳn là không làm được,

nhưng ai biết được” Áo khoác trắng tung bay, ánh mắt của Tỉnh Nhất trở nên nhu hòa: “Để ta đoán xem, ngươi có hay không bỗng nhiên sản sinh một ít tâm tình mà nhân loại mới có?” “Ví dụ như...áy náy? Tự trách?” “Sau mấy lần bị Bạch Vụ đánh bại, hận ý đối với Bạch Vụ lại không hiểu sao tiêu tán không ít?” Tỉnh Ngũ trừng to mắt. Phảng phất như bị Tỉnh Nhất nói trúng. Những ngày này, y quả thực rơi vào trong tâm tình như vậy. Nhìn thấy phản ứng của Tỉnh Ngũ, Tỉnh Nhất cũng cho rằng mình đã đoán trúng -- Tỉnh Ngũ, hẳn là đã không còn “thuần túy“. Dù sao thì người này vào trước khi bị méo mó, chính là một người vô cùng yêu quý đối với bộ hạ. Nhân tính của người này bị méo mó thì cũng thôi, một khi được khôi phục, tất nhiên sẽ trở thành địch nhân của méo mó. Tỉnh Nhất kỳ thật đã phán đoán sai rồi. Tỉnh Nhị quả thực đã đi đến cấm địa, xuyên qua vô số phân liệt thể “Ngư, tìm về trí nhớ của mình trong tòa trận pháp Cổ lão kia.


Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)