Điều này làm cho Tỉnh Nhất hoang mang, cũng bởi vì hoang mang, mà có chấp niệm. Lúc này, một cử động ngẫu nhiên của Alpha, khiến cho Tỉnh Nhất tiêu trừ chấp niệm. Tỉnh Nhất nói: “Ngài dường như rất hoài niệm Cố nhân?” Ở trong cuộc đời dài dằng dặc của Alpha, gã thờ phụng méo mó, cũng đã từng được vô số người sùng bái. Những tín đồ đó quỳ lạy trên mặt đất, ca tụng sự vĩ đại của giếng, cũng không khiến cho gã có một tia cảm giác thành tựu. Gã cực kỳ có cảm giác thành tựu, là thời gian đã từng cùng nhau nghiên cứu méo mó với người sáng tạo Tòa Tháp. Lúc đó, liền ngay cả người sáng tạo Tòa Tháp, cũng cho rằng giếng sẽ cứu rỗi thế giới. Thiên tài cùng với kẻ điên trong tộc, hai người chói sáng nhất và đen tối nhất trong nền văn minh
trước đây, kinh lịch lúc liên thủ là rất thú vị. Nhưng cũng chỉ có thể là kinh lịch. Đối với Alpha mà nói, người như người sáng tạo Tòa Tháp, sống trong ký ức của chính mình, là tốt hơn nhiều. Nhưng nếu xuất hiện ở trong hiện thực, vậy thì nhất định phải nghĩ biện pháp diệt trừ. “Đi thôi, chúng ta đi thu hồi một vật cuối cùng. Trong trận quyết đấu sắp tới, chắc hẳn sẽ có một Số Cố nhân của ngươi.” Tỉnh Nhất cười cười, đúng vậy, trước khi trở về méo mó, mình còn có sự tình chưa hoàn thành.
Tại thành phố Đằng Lâm, đại chiến sắp tới. Vào ban ngày, mọi người không ngừng diễn luyện mô phỏng, lấy Tỉnh Tứ là địch nhân, tiến hành mô phỏng trận chiến. Mà tới ban đêm, các nhà khoa học cũng không ngừng nghiên cứu bản vẽ. Người săn đuổi cùng với Doãn Hạc, thì đang không ngừng luyện tập lực lượng mà Vạn Tượng Pháp
Thân hấp thu. Đối mặt với đại chiến sắp đến, bọn họ không có bất kỳ khiếp đảm nào, lại cũng không có bất kỳ lòng tin nào. Tại vùng ngoại ô phía bắc thành phố Đằng Lâm, có một tòa giáo đường. Trong 700 năm, các cửa sổ màu của giáo đường đã bị vỡ vụn, cây thánh giá được dựng bên trong giáo đường đã bị nghiêng lệch. Những chiếc ghế gỗ đặt dưới sân khấu đều đã mục nát. Trong giáo đường đổ nát như vậy, quái nhân mặt nạ thứ nhất bình thản đứng dưới cây thánh giá nghiêng lệch. Dưới chân, là ống tiêm đầy đất. “Thật là yên bình...” “Biển động như sóng gió, bỗng nhiên lại hoàn toàn bình lặng, như thể đứng trên gương” Cảm xúc rơi vào bình lặng không gì sánh được, quái nhân mặt nạ thứ nhất lúc này cũng cảm giác trong biển ý thức của mình không có bất kỳ gợn sóng nào. Y thậm chí y còn cố ý nhớ lại một số sự kiện bi thảm trong quá khứ.
Chia ly với Bạch Viễn, lời nói dối khi chia ly Tiểu Ngư Kiền, bị Tỉnh Tứ trọng thương... Cùng với phó thác lực lượng thời không cho Lâm Duệ...loại cảm giác tang thương cùng với mệt mỏi
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây