Bạch Vụ cũng hiểu được là như thế, có phần mất hứng. Bạo Quân lựa chọn chính mình, Bạch Viễn lựa chọn chính mình, 10 Bích lựa chọn chính mình, kỳ thật đều là bởi vì tính đặc thù của mình. Bạo Quân như là tri kỷ của Bạch Vụ, lại cảm thụ được loại cảm giác phiền chán kia của Bạch Vụ: “Nhưng đó mới là chân thực.” Bạch Vụ dừng bước, những khuôn mặt vặn vẹo trên trần nhà, như là đang giễu cợt cái gì. Bạo Quân nói: “Tiểu nhân vật không có bối cảnh, không có đặc thù, sau đó nghịch thiên cải mệnh, Vốn là sự tình rất vô nghĩa, anh hùng rất hiếm, mọi người thích xem anh hùng ngăn cơn sóng dữ, cũng rất ít thấy được, sự bài cục và hy sinh đằng sau chế tạo anh hùng” “Tiểu tử, có lẽ người cảm thấy mọi thứ về bản thân dường như vô nghĩa, bởi vì người vốn dĩ cao hơn
rất nhiều so với những người khác.” “Những suy nghĩ như vậy, sẽ làm thất vọng những ai đã trút hết tâm huyết vào ngươi.”
Bạch Cốt Bạo Quân là người chủ động lựa chọn Bạch Vụ. Những quá khứ đó của Bạch Vụ, trên thực tế hắn là rõ ràng. Đỏ Thẫm sẽ thỉnh thoảng đến kể cho hắn điều gì đó. Lúc trước vào thời điểm Bạch Vụ sinh ra, Bạo Quân Ở một tầng cấp thế giới Giếng khác, liền cảm thấy một loại cơ duyên bên trong tối tăm. Mà ở trong những trận chiến đấu tại chuyến bay, tại sòng bạc, tại trường trung học Bách Xuyên, tại sắc vực đó, hắn tạm thời xuất hiện ở chỗ thế giới của Bạch Vụ, cũng ít nhiều đã trải qua một ít ký ức của Bạch Vụ. “Bạch Viễn không thể sinh ra người thứ hai, ta cũng không tin thế giới này còn có người thứ hai có thể chịu đựng đủ loại tra tấn thời thơ ấu, mà vẫn không có biến thành một con quái vật đánh mất nhân tính” “Ngươi cho rằng ta lựa chọn người, là nhìn trúng cái gì?” Bạo Quân cùng với Bạch Vụ đều dừng bước. Loại sa sút tinh thần cùng với tự giễu này của Bạch Vụ, bắt nguồn từ việc hắn nhận thấy mình không có tài năng gì, như thể đó chỉ là sản phẩm của một thí nghiệm thành công của cha hắn là
Bạch Viễn. Hắn không thể tìm thấy...những thứ thuộc về bản thân hắn. Nhất là sau khi gặp được mẹ, hắn cảm động trước sự bảo vệ của mẹ đối với hắn, nhưng hắn cũng hoang mang về sự tồn tại của mình và mẹ, đó là để làm gì?
Phảng phất như hết thảy đều giống như một-- trò chơi của Bạch Viễn. “Đến cùng có cái gì là thuộc về bản thân ta? Nếu như không có bọn họ, ta có thể đi đến một bước kia hay không?” Những lời này đã mang theo một chút ngữ khí hoang mang. “Bạn bè, kinh lịch, quyết định, lựa chọn cho đến tận giờ. Những thứ này đều là thuộc về người, một vị dũng sĩ không nên bởi vì dựa vào truyền thừa thế hệ trước để lại đi chiến đấu mà cảm thấy sỉ nhục” Bạo Quân ngơ ngơ ngác ngác, lúc này lại tỉnh táo lạ thường. “Tiểu tử, ngươi cho rằng đây là thế giới gì? Người cho rằng vì đối kháng với méo mó, đến cùng đã có bao nhiêu thế hệ không ngừng hi sinh? Thậm chí cho tới bây giờ, những đồng bọn kia của ngươi, cũng còn đang suy nghĩ làm thế nào để đối kháng với địch nhân không có khả năng chiến thắng
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây