Tận Thế Trò Chơi Ghép Hình (Dịch)

Chương 1704: Bị thương giận dữ tới cực điểm

Chương Trước Chương Tiếp

Cảnh cuối cùng của giấc mộng này, Ngũ Cửu thấy được một đạo thân ảnh màu đỏ. Rõ ràng hai người chưa từng có gặp nhau, chỉ là trong trận quyết đấu trong sắc vực kia, một phương đã từng nhìn thoáng qua. Nhưng vào thời khắc này, vào thời điểm Ngũ Cửu thấy được Đỏ Thẫm, lại có một loại cảm giác quen thuộc Cố nhân trở về. “Vất vả rồi, đã lâu không gặp.” “Đã lâu không gặp” Trong một mảnh trắng xoá, Đỏ Thẫm nói: “Xem ra, ta đã đi tới điểm kết thúc, thật xin lỗi...ta không thể sống sót, khiến cho trong nhân sinh của ngươi, xuất hiện rất nhiều tiếc nuối.” Ngũ Cửu không có lắc đầu cũng không có gật đầu. Không thể lấy dáng dấp nhân loại sống sót, đích xác có rất nhiều tiếc nuối.

Trong đầu đã hiện lên mặt mũi của rất nhiều người, Nguyễn Thanh Vân, Lưu Mộ, Tần Tung. Y cuối cùng vẫn lắc đầu, nói: “Tên gia hỏa kia...nhất định rất khó chịu đúng không?” “Đúng vậy, hắn vì cứu ngươi...dùng hết toàn lực đi tới trước mặt của ta, thế nhưng, rất tiếc.” Hai người rơi vào trầm mặc ngắn ngủi, nhưng bọn họ Vốn là hai vị anh hùng. Ở trong hai cái thế giới bất đồng, dùng phương thức của mình bảo vệ thế giới của từng người. Hai người cũng rất nhanh tỉnh lại. Ngũ Cửu đứng dậy, thân ảnh thấp bé dần dần trở nên mơ hồ. Đỏ Thẫm cũng đứng dậy, thân ảnh của y đồng dạng cũng trở nên mơ hồ, y vươn nắm đấm ra, không có đối thoại dư thừa, không có các biệt dài dòng: “Về sau, hãy tiếp tục lưng đeo giác ngộ còn Sống” “Được.” Ngũ Cửu cũng vươn nắm đấm ra. Trong nhân sinh tuy có nhiều điều hối tiếc, nhưng sẽ luôn có những số phận như vậy, cũng sẽ không bởi vì tiếc nuối mà dừng bước lại, đổi mục tiêu. Trong thế giới trống rỗng, Ngũ Cửu cùng với Đỏ Thẫm quyền đối quyền.

Mang theo tiếc nuối cùng với dứt khoát, anh hùng ở hai cái thế giới, hòa làm một thể.

Tại tầng 3 thế giới Giếng. Trong Băng Thành. Trên cối xay gió to lớn màu gỗ Sồi, thân ảnh màu đỏ thẫm đã bắt đầu tiêu tán giống như cát bụi. Lĩnh vực giếng được giải trừ. Bạch Vụ tuyệt vọng quỳ rạp xuống đất, kinh ngạc nhìn thân ảnh đang tiêu tán, hắn như là bị tâm tình to lớn bao phủ, triệt để đông cứng. “Phó Đoàn Trưởng...” Trên mặt của Bạch Vụ lộ ra tuyệt vọng cùng với cô độc trước đó chưa từng có. Hắn biết đạo thân ảnh trên cối xay gió kia tiêu tán, không có nghĩa là cái chết tuyệt đối. Nhưng hắn vẫn là vô cùng khổ sở. Hắn đã từng trải qua hàng nghìn lần chết và tái sinh cùng với ai đó.

Cũng ở trong thôn Tảo Hồ, suýt nữa tao ngộ sanh ly tử biệt chân chính. Thời gian kỳ thật rất ngắn, ở trong cuộc đời cô độc của Bạch Vụ, người trong Toà Tháp, chẳng qua cũng chỉ nhận thức hai năm. Nhưng trong thời gian hai năm, hắn có thể tìm thấy những ký ức dày đặc. Tìm ra rất nhiều kinh lịch vào sinh ra tử cùng với Phó Đoàn Trưởng. Nếu như có thể, Bạch Vụ hi vọng mình có thể gánh vác nhiều thêm một ít, để cho anh hùng không cao kia...không cần cô độc chết đi giống như quái nhân mặt nạ thứ nhất. Không cần giống như Chu Trạch Thủy, tại điểm cuối của sinh mệnh, vẫn như cũ là hình thái Ác Đoa. Hắn hi vọng trong thế giới này, cuối cùng sẽ có một anh hùng, có thể không bị méo mó, dùng hình thái nhân loại đi đến cuối cùng. Hắn hi vọng người kia chính là Ngũ Cửu. Nhưng một khắc này, hết thảy đã thành vọng tưởng. Nước mắt từ trong cặp mắt suy yếu đến bệnh trạng của Bạch Vụ chảy ra, phảng phất như trở lại rất nhiều năm trước...trong hoàng hôn cô độc mưa lớn nào đó.


Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)