Tỉnh Nhất đề cập tới bản thể đối với Đổng Niệm Ngư, bản thể bị Tỉnh Nhất đánh giá rất cao-- “giếng” biết đi. Loại đánh giá này có thể nói là đánh giá chí cao vô thượng của chủ nhân méo mó. Cho dù Tiểu Ngư Kiền cùng với mình chỉ là phân liệt thể...cũng đều có thể dùng tinh thần lực cải biến thế giới, như vậy bản thể đến cùng có bao nhiêu đáng sợ? Có lẽ điều đó không quan trọng, quan trọng nhất là, bản thể rốt cuộc là dạng tính cách gì? Bạch Viễn mang nàng đi, thuần túy là xuất phát từ “thăm dò cùng với thú vị” sao? Thẩm Thù Nguyệt cũng không có hao phí bao nhiêu khí lực, liền mở ra cửa mật thất. Thế giới cất giấu bí mật càng sâu hơn, hiện ra ở trước mặt nàng cùng với Đổng Niệm Ngư. Mật thất kết nối với một mảnh hành lang khác. Chỉ là so với hành lang trước đó, muốn dài nhỏ hơn một chút.
Trong lối vào cuối hành lang, có thể thấy được ánh sáng vàng đậm. Hai người ở trong quá trình tới gần lối vào các nàng nghe được thanh âm nước chảy. Giống như không khí và vào mặt nước, bong bóng nổi lên từ dưới lên trên mặt nước. Ánh sáng vàng đậm, khiến cho bóng tối càng phai nhạt một ít. Bên ngoài mật thất, ở lối vào cuối hành lang, là một không gian rộng hơn. Mà những ánh sáng vàng đậm đó, là do ánh sáng đi qua các thùng chứa. Ở đây có hơn trăm thùng chứa -- những vách ngăn thủy tinh trong suốt màu vàng sẫm, trong thùng thỉnh thoảng có chất lỏng với những bong bóng nhỏ, cùng với –– người. Đổng Niệm Ngư lộ ra sắc mặt ảm đạm, thân thể lại càng là không tự chủ lay động. Thẩm Thù Nguyệt kỳ thật đã từng gặp qua cảnh tượng như vậy, không phải nàng phân liệt chính là một đống người giống mình như đúc? Thế nhưng ở trong dạng cấm địa này, thấy được một đám “phân liệt thể” như vậy, một đám nữ nhân tương tự chín thành cùng với Đổng Niệm Ngư, Thẩm Thù Nguyệt vẫn cảm thấy kinh ngạc. Trên trăm thùng chứa như vậy, được trưng bày trong không gian rộng lớn trong cấm địa. Ở trong trí nhớ của Đổng Niệm Ngư, mình tuyệt đối không có phân liệt nhiều lần như vậy...
Những phân liệt thế này, hiển nhiên đều đến từ một chỗ –– bản thể. Nàng không thể tưởng tượng, Tỉnh Nhất lại làm ra sự tình tàn nhẫn như thế đối với bản thể. Mỗi một lần phân liệt, đối với Đổng Niệm Ngự mà nói, đều là một loại tra tấn to lớn. Xé rách linh hồn thành hai mảnh, loại miêu tả này đối với đại đa số người mà nói là rất trừu tượng, nhưng đối với Đổng Niệm Ngư cùng với Tiểu Ngư Kiền mà nói -- đây là một loại miêu tả vô cùng cụ thể. Các nàng đã thực sự cảm nhận được điều đó. Phảng phất như mọi thứ trong đầu, đều bị xé toạc ra, đủ loại người, vật, cảnh tượng trong trí nhớ, đều bị bao phủ bởi những vết nứt. Mỗi một lần phân liệt, thế giới nội tâm, đều là một thảm họa hủy diệt thế giới. Mà hiện ra ở trong này...là trên trăm cỖ phân liệt thể. Những phân liệt thể này tuy đều đang ngủ say, thế nhưng Đổng Niệm Ngư có thể cảm nhận được, lực tinh thần của tất cả các nàng, đều cực kỳ cường đại. Tinh thần lực của những phân liệt thế này, tất nhiên là kém hơn Tiểu Ngư Kiền cùng với Đảng Niệm Ngư, nhưng tùy tiện lấy ra một người, cũng đủ để tạo thành thôi miên quy mô lớn, hoặc là
méo mó hiện thực. Mà hơn trăm tồn tại như vậy, liền hoàn toàn bất đồng. Coi như là Đổng Niệm Ngư, cũng không có cách nào đối kháng với hơn trăm cỖ phân liệt thể. Chỉ là may mà, những cỖ phân liệt thể này như thể cũng không có ý thức của mình. Nhưng dù vậy, đầu bên kia của mảnh không gian này, cũng bởi vì những tinh thần lực này mà trở nên bắt đầu vặn vẹo. Ở phần cuối mảnh không gian méo mó bị tinh thần lực bao trùm, Thẩm Thù Nguyệt cùng với Đổng Niệm Ngư, đều thấy được một tòa pháp trận Lục Mang Tinh to lớn. Trên pháp trận có rất nhiều đường văn tỉ mỉ. Trong điều kiện tầm nhìn ở đây, Thẩm Thù Nguyệt cũng không thấy rõ. Mặc dù thấy rõ, các nàng cũng không có cách nào nhận ra, những đường văn đó đều là thiên phú
văn tự. “Muốn đi qua con đường này, ta có thể sẽ hao hết khí lực...nhưng có lẽ, chúng ta sẽ tìm được đồ vật cực kỳ khủng khiếp.” Bên trong Lục Mang Tinh, bày biện ra năm đạo hư ảnh, hư ảnh bị tinh thần lực méo mó, khiến
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây