Tiền Nhất Tâm rất hài lòng với bộ dáng thống khổ của Tỉnh Tứ, gã vẫn như cũ là ngữ khí hờ hững: “Chọn sai đường, vô luận giãy dụa như thế nào, đều là sai. Nhưng người còn có một tính khả năng khác, ta sẽ cho người thời gian suy nghĩ nhất định, khi người đi ra khỏi phong ấn của ta, đi đến thành phố Đăng Lâm.” Đề cập đến thành phố Đằng Lâm, Tỉnh Tứ hiển lộ vô cùng do dự: “Thành phố Đằng Lâm...ta không dám tiến đến...chỗ đó...ta đã từng phạm phải sai lầm không thể tha thứ.” Tiền Nhất Tâm nở nụ cười khó lường: “Ngươi ở cái địa phương kia, đã giết chết hai người xem ngươi như bằng hữu. Nhưng vào trước đó không lâu, Bạch Vụ đã khiến cho người bị người nguyền rủa kia, lấy được giải thoát, lấy được tiêu tan.” “Thành phố Đằng Lâm không có bị lời nguyền phá hủy, lưng của nhân loại vẫn cao ngất” “Về phần một sai lầm khác ngươi phạm phải có thể được tha thứ hay không, chỉ có người đi đến cái
địa phương kia, mới có thể có được đáp án.” Trước khi rời đi, Tiền Nhất Tâm nói với Tỉnh Tú: “Hãy đưa ra lựa chọn của ngươi, đừng có làm một người không quyết định. Đừng có phạm phải sai lầm vào 700 năm trước” Suy nghĩ cho tới bây giờ, Tỉnh Tứ cuối cùng cũng lấy hết dũng khí đi tới thành phố Đằng Lâm. Nhìn bia mộ của quái nhân mặt nạ thứ nhất, nhìn hai thanh vũ khí đã biến mất, Tỉnh Tứ suy đoán, Bạch Vụ đã tới. Cũng chính là Bạch Vụ, để cho vào giáo sư lấy được giải thoát. Y cho rằng Tiền Nhất Tâm cuối cùng đã sai rồi, chính mình tới thành phố này, cảm nhận được vẫn chỉ có hối hận. Y suy đoán Tiền Nhất Tâm chỉ là cho rằng, các nhà khoa học ở thành phố Đằng Lâm còn sống, điểm này Tỉnh Tứ đã cảm nhận được. Đồng thời, Đào giáo sư lấy được giải thoát. Có lẽ Tiền Nhất Tâm cho rằng, nói như vậy, chính mình liền có tư cách được tha thứ. Thế nhưng như thế này là xa xa không đủ, ở trong nội tâm của Tỉnh Tứ, chuyện giết chết quái nhân mặt nạ thứ nhất này...
Y vĩnh viễn không thể tha thứ cho chính mình. Nhất là sau khi nhìn thấy tương lai mà Tiền Nhất Tấm bày ra, Tỉnh Tứ càng thêm không thể tha thứ cho chính mình. “Thế giới này...Vốn là có anh hùng, nhưng bởi vì ta toàn bộ bọn họ đều biến mất” Nắm chặt tay, tâm tình tiêu cực khổng lồ suýt nữa thôn phệ Tỉnh Tứ. Y phảng phất như sẽ bởi vì áy náy mà rơi vào điên cuồng. Nhưng ở trong chớp mắt luân hồi sắp phát động-- Tỉnh Tứ bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc. Cùng với vài cỗ khí tức cường đại khác. “Điều này thật sự rất kỳ lạ, người giết ta đang tế bái ta?” “Cảm thấy áy náy đối với phần mộ của ta như thế cũng không có ý nghĩa, không bằng qua nói với ta một tiếng xin lỗi?” Thanh âm quen thuộc cùng với khí tức quen thuộc, khiến cho Tỉnh Tứ sớm đã không có tim”, trái tim đập mạnh. Y đột nhiên quay người, cho dù không có luân hồi, những điên cuồng sắp thôn phệ y...cũng tản đi
như thủy triều. Ở trước người Tỉnh Tứ, là vài tồn tại cường đại. Mà một tồn tại trong đó, đeo mặt nạ mà y quen thuộc. Anh hùng quái nhân mặt nạ thứ nhất, Lâm Duệ. Vô số ký ức hội tụ, trong mắt Tỉnh Tứ tràn ngập hơi nước. Quái vật mạnh nhất đương thời, lại rơi nước mắt. Hứa Vệ cùng với hai người săn đuổi rung động không thôi. Bọn họ cũng không biết quan hệ giữa quái nhân mặt nạ thứ nhất cùng với Tỉnh Tứ, chỉ biết, Tỉnh Tứ là một con quái vật. Một con quái vật mà toàn bộ bọn họ gộp lại cùng một chỗ, cũng tuyệt đối không có khả năng chống lại. Quái vật lại rơi nước mắt, quả thực khiến cho bọn họ cảm thấy bất khả tư nghị.
Ở sâu trong nội tâm của Tỉnh Tứ, chính mình phạm vào sai lầm không thể tha thứ. Sự mặc cảm cùng với áy náy trong nội tâm, là không có ai có thể lau đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây