“Nếu như ngươi không làm được, có thể van cầu vị thần kia hay không?” Ánh mắt của Tỉnh Nhất mang theo yêu thương: “Mặc dù trong 700 năm, ta một mực báo cho ngươi, dẫn đạo ngươi, ngươi người vẫn cố chấp đối với y.” Nếu như là thường ngày, Tỉnh Nhất sẽ tiếp tục “dẫn đạo” Đổng Niệm Ngư, nhưng hôm nay, thái độ của Tỉnh Nhất rất khác thường. Tỉnh Nhất thấy được một cái tương lai nào đó, cho nên không thèm che giấu nói: “Bạch Viễn đã làm chuyện không thể tha thứ đối với người, nhưng nói đến cũng rất thú vị, ngươi, ngươi còn có...nhóm đồng loại của ngươi, cũng sẽ tha thứ cho y.” “Thậm chí có một đoạn thời gian, ta cũng sẽ nghĩ, chỉ cần lão Tam tìm bọn họ trở về, ta cũng sẽ tha thứ cho bọn họ.” “Chỉ là lúc đó, ngay cả ta cũng không biết, mấy người bọn họ, đã nhận được gợi ý của chủ nhân trật tự.”
“Ai sẽ không thích những đứa bé thông minh khả ái như vậy? Thế nhưng đứa bé Bạch Viễn này...là không có tâm” Bạch Viễn không có tâm. Tỉnh Nhất nói một chút cố sự về Bạch Viễn. Bạch Viễn đã từng rất chấp mê tại thăm dò tâm tình nhân loại, những vật vui giận buồn sợ này, khiến cho Bạch Viễn rất hoang mang. Người là truy cầu vui vẻ, Bạch Viễn cũng vậy, y đã từng hỏi Tỉnh Nhất, làm thế nào mới có thể vui về. Ở trong mắt Tỉnh Nhất, địa vị của Bạch Viễn cùng với những đứa trẻ khác là hoàn toàn bất đồng. Nếu như có thể, Tỉnh Nhất thậm chí hi vọng trong tương lai cứu ra chủ nhân méo mó, sẽ thỉnh cầu chủ nhân méo mó vĩ đại, ban tặng cho Bạch Viện nghi thức vỏ trứng. Cho nên từ một khía cạnh nào đó mà nói, Tỉnh Nhất là coi Bạch Viễn như thân tín tài bồi.
Giọng điệu của Tỉnh Nhất mang theo một chút tiếc nuối: “Sự vui vẻ của nhân loại, chẳng qua cũng chỉ có vài loại như vậy. Thỏa mãn đồ ăn, thỏa mãn nhục dục, thỏa mãn quyền lực, thỏa mãn trò chơi cùng với thăm dò. Cùng với...thỏa mãn sanh dục”
“Thế nhưng về sau, ta phát hiện ra Bạch Viễn đối với rất nhiều chuyện, sẽ không cảm thấy vui vẻ, chỉ cảm thấy nhàm chán.” “Y thích sự tình kích thích, cũng thích sự vui vẻ do đồ ăn mang đến, nhưng không nhiều lắm. Về phần tiền tài, nhục dục, quyền lực, những vật này Bạch Viễn lại càng là phiền chán đến cực điểm” “Địa phương y chân chính cảm nhận được vui vẻ, là trò chơi cùng với thăm dò, vào trước khi rời khỏi nông trường, Bạch Viễn đã nói với ta một đoạn văn” Đổng Niệm Ngư hỏi: “Y nói cái gì?” “Y nói, tiên sinh, ta đã càng ngày càng không vui vẻ, có lẽ là trò chơi nông trường đối với ta mà nói, đã không có thú vị, ta muốn chơi một trò chơi với ngài.” Tỉnh Nhất vuốt ve ghế dựa gỗ lim trong giáo đường: “Đó cũng là lúc ta phát hiện ra rằng những thứ duy nhất trên thế giới này có thể khiến Bạch Viễn quan tâm là trò chơi và thăm dò” “Ta cũng chỉ là một phần trong trò chơi của y” “Tuy y cuối cùng vẫn đã chết rồi. Nhưng cũng đừng tỏ ra đồng tình với loại người này, con của ta, ngươi hà tất phải nhớ mãi không quên đối với một người vô tâm?”
Bạch Viễn không có tâm, đây có lẽ là một cái thuyết pháp hợp lý nhất. Đổng Niệm Ngư lắc đầu: “Ta chỉ muốn hỏi rõ ràng một số chuyện, nếu quả thật như người nói, y tại sao lại có con của mình...” Bạch Vụ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây