1198 chū
Thế cho nên bọn họ liền ngay cả ý chí phản kháng cũng đều không có. Hết thảy phảng phất như đã trở thành sự tình hợp tình hợp lý, đã trở thành một loại thái độ bình thường. Tại cái thành phố này, nhân loại bán đi bất kỳ vật gì trên người mình, đều không có bất kỳ đắn đo nào về đạo đức. Tương phản, trong nội tâm sẽ bởi vì một loại ám chỉ nào đó, cảm thấy tất cả đều là chuyện phải làm. Muốn khiến những nhân loại này ý thức được tình cảnh của mình, ý thức được chính mình không còn sống theo cách của một con người, cách duy nhất là dỡ bỏ sự giam cầm tinh thần này. Mà người duy nhất có thể giải trừ tất cả, chỉ có vị ở trong nông trường kia. Nói cho cùng, tập đoàn Khải Ân, cũng chỉ là một lá bài của chủ nông trường Tinh Nhất mà thôi.
Tại khu vực không xác định, trong nông trường. Trong số chín nông trường được phân bố theo hình dạng cửu cung, bởi vì đủ loại ngoài ý muốn trước đó, chín nông trường quạnh quẽ không ít. Cánh tay cực lớn tràn đầy miệng tà ác kia, đã thôn phệ không ít trẻ em trong nông trường. Những loại vật phẩm” trẻ em này, ở trong nông trường từ trước đến nay không thiếu. Trước kia đều là do Tỉnh Nhất tự mình chọn lựa, hiện tại Tỉnh Nhất trọng thương, những đứa trẻ trong nông trường, liền do người thành phố Tang Thiết chọn lựa. Có thể đoán được chính là -- chất lượng của K, chỉ sợ theo thời gian chuyển dời, sẽ càng ngày càng kém. Tuy thế hệ K Khê Vân Tử này, kém xa so với thế hệ vàng, nhưng tóm lại cũng đã từng tạo thành phiền toái cho đám người Bạch Vụ. Thậm chí cũng từng có tâm tư phản bội chạy trốn nông trường. Nhưng K tương lai...liền chưa hẳn.
Ở nông trường số 7, nông trường đã từng sinh ra thế hệ vàng, trong giáo đường, Tỉnh Nhất thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng ho khan. Thương thế của gã, vẫn còn chưa khôi phục. Trước đó không lâu giao thủ cùng với gã đầu trọc thần bí nào đó, khiến cho Tỉnh Nhất lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi. May mà rất nhanh, gã cũng biết rõ ràng chân tướng. Tỉnh Nhất tự nhiên sẽ không chết. Nhưng gã biết rõ, khác với mấy huynh đệ tỷ muội khác, chính mình cuối cùng sẽ “trả lại” cho chủ nhân méo mó. Người có được lực lượng nhân quả, kiêng kỵ nhất là nhìn sinh tử của mình. Nhưng mặc dù không cần lực lượng nhân quả, Tỉnh Nhất cũng nhìn thấy tương lai của mình. Dù sao, so với năm tồn tại họ Tỉnh khác, gã đối với chủ nhân méo mó mà nói, là càng thêm đặc thù và trọng yếu. Những ngày này, Tỉnh Nhất vẫn đang một mực khôi phục cùng với điều dưỡng. Gần như sẽ không đi ra khỏi giáo đường, về phần những đứa trẻ trong nông trường, những người
mẹ và các kỳ thi khác nhau để xác định từ chất kia, Tỉnh Nhất cũng không có cách nào chú ý đến. Giáo đường ở nông trường số 7, dĩ nhiên là một tòa cấm địa. Không có sự cho phép của Tỉnh Nhất, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào. Nhưng Đổng Niệm Ngư là một ngoại lệ. Một ngày trước, Đổng Niệm Ngư liền trở về nông trường. Muốn từ thế giới ngoài sương mù trở về nông trường, nàng cũng hao phí không ít thời gian. Trong thời gian một ngày, Đổng Niệm Ngư đều đang dàn xếp hai người ngoại lai. Biết được Tỉnh Nhất trở về, Đổng Niệm Ngư còn lo lắng sẽ bị Tỉnh Nhất nhìn ra cái gì, nhưng sau khi biết được sự tình Tỉnh Nhất trọng thương, bế quan ở giáo đường nông trường số 7, trái tim treo cao của nàng cũng được đặt xuống. Buổi trưa hôm đó, Đổng Niệm Ngư dàn xếp xong hai người khách không mời mà đến -- Khúc Lan, Thẩm Thù Nguyệt, liền bắt đầu tìm kiếm Tỉnh Nhất nói chuyện. Nàng nhất định phải biết, Tỉnh Nhất hiện tại bị thương nặng như thế nào, muốn biết rõ Thẩm Thù Nguyệt cùng với Khúc Lan có bao nhiêu thời gian để thăm dò nông trường. Đổng Niệm Ngư gõ cửa ngoài giáo đường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây