Nhưng Tỉnh Lục hiện tại, càng coi trọng cặp “thiên phú ánh mắt” của Bạch Vụ hơn so với Bạch Vụ. Chỉ có người chính thức từng có được lực lượng nhân quả, mới hiểu được ánh mắt của Bạch Vụ hữu ích như thế nào. Cũng giống với người chính thức có được lực lượng thời không, mới có thể rõ ràng Thời Gian Trở Lại hữu ích như thế nào. Tỉnh Lục nói: “Có lẽ...không hề có xung đột” “Hả?” Hiển nhiên là Tỉnh Lục có ý kiến khác, Bạch Vụ nói: “Nói một chút coi?” Tỉnh Lục nói: “Chúng ta chỉ biết, Tòa Tháp xuất hiện, cần nồng độ méo mó đạt tới một giá trị đặc biệt nào đó.” “Ta đã lên kế hoạch cho chuyện này trong nhiều năm, nhưng nói cho cùng, ta chỉ là đang đẩy
mạnh một kết quả nào đó, thật giống như một vấn đề nảy sinh trước mặt ta và ta không ngừng giải quyết nó.” “Ta đã giải quyết vấn đề, nhưng cuối cùng không phải là người đặt vấn đề.” Thuyết pháp này, Bạch Vụ ngược lại là nghe hiểu. Những gì Tỉnh Lục có thể làm là đạt được các điều kiện cho sự xuất hiện của Tòa Tháp theo các quy tắc đã biết. Nhưng điều kiện này, cũng chính là điều kiện Tòa Tháp xuất hiện tại một giá trị tới hạn nào đó, rốt cuộc là do ai định ra. Thậm chí cơ sở giá trị quy tắc méo mó khu vực sẽ chuyển biến xấu, mức độ tích lũy của tâm tình tiêu cực mà nhân loại sẽ biến thành Ác Đọa... Loại tham số này đến cùng do ai chế định, là hoàn toàn không thể biết được. Tỉnh Lục, Tỉnh Nhất, tất cả mọi người nỗ lực, chính là vì hoàn thành một “chính sách”, nhưng bọn họ nhìn như nắm giữ hết thảy, lại cũng không biết, “ chính sách”, có thể được “sửa chữa trong đêm” hay không. Ở trong một cái thế giới khác, vào rất nhiều năm sau, Alpha phá tháp, có phải hay không có nghĩa
là...trong thế giới Giếng, người này đã chết? “Pin” trong Tòa Tháp, đã hết sạch điện?
Bạch Vụ chẳng biết tại sao, nhìn nhân viên bán hàng có chút ngu dại, nội tâm có phần khó chịu. Người này, bị người sáng tạo Tòa Tháp lựa chọn, đặt ở trong thế giới của mình, trấn áp Ma Vương cường đại nhất ở một cái thế giới khác. Nhưng cả đời người này, ở cái thế giới này sao mà bình thường? Hắn không có ý định ăn gà rán, khi nhân viên bán hàng ngốc nghếch mang gà rán lên, Bạch Vụ hỏi ra vấn đề của mình một lần nữa: “Ngươi đã liên hệ với ta, ngươi để cho cuộc điện thoại kia được thực hiện...nhất định là muốn đạt được trợ giúp, vậy tại sao người hiện tại lại không chịu gặp ta?” Nhân viên bán hàng ngốc nghếch vẫn như trước không có trả lời vấn đề này của Bạch Vụ, trên mặt y là hoang mang thật sự, không hiểu được Bạch Vụ đang nói cái gì. Tỉnh Lục nói: “Ngươi hãy suy nghĩ tỉ mỉ một chút, khi thực hiện cuộc gọi ngày hôm đó, người có nhìn thấy y khi không?” Vào thời điểm: Tỉnh Lục nhắc nhở Bạch Vụ, nhân viên bán hàng có chút ngốc nghếch cũng đang ở bên kia chào hỏi khách nhân khác.
Bạch Vụ nhớ lại một phen, cũng phải mất một chút công phu để tìm ra từng chi tiết trong ký ức dài như vậy. Một lúc sau, hắn chợt sững người. Tỉnh Lục hỏi: “Làm sao vậy?” “Ta đã nhớ ra một sự tình.” “Nói một chút coi.” “Ta xác thực...vào thời điểm gọi cuộc điện thoại này, đã đi tìm y. Ta hỏi y, thế giới này, thật sự sẽ có Ultraman sao? Ý nói cho ta biết, sẽ có“. Tỉnh Lục nghi ngờ nói: “Điều này nghe có vẻ giống như một cuộc trò chuyện giữa hai đứa trẻ. Tuy chỉ số thông minh của y, càng tiếp cận trẻ con hơn. Chẳng qua phản ứng vừa rồi của ngươi, như thể nghĩ tới một ít manh mối trọng yếu.” Bạch Vụ bỗng nhiên có dục vọng ăn gà rán, hắn cầm gà rán lên cắn một phát. Sau khi nuốt thức ăn, Bạch Vụ mới lên tiếng: “Ta chỉ là đột nhiên nghĩ đến một khả năng” “Khả năng gì?” Tỉnh Lục hỏi. “Có hay không có khả năng...y căn bản không phải cầu cứu, y chỉ là đang đáp lại ta...chỉ là giao phó
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây