Ngũ Cửu có chút không thích đối với cách gọi “Tiểu Cửu”, nhưng hiện tại trong đầu bị tin tức càng trọng yếu hơn chiếm giữ: “Bia đá truyền tống...còn có tháp đen?” “Thông minh, tác dụng của bia đá truyền tống là mang các ngươi đi đến các loại khu vực có đẳng
cấp méo mó khác nhau, nhưng tác dụng chân chính, là trấn áp chủ nhân méo mó.” “Đây là lực lượng tới từ người sáng tạo Tòa Tháp, may mắn chính là...ta cùng với một bằng hữu có quan hệ không tính đặc biệt, nắm giữ phương pháp sử dụng cỖ lực lượng này.” Quái nhân mặt nạ thứ nhất trở nên nghiêm túc một lần nữa, ánh mắt đảo qua mọi người: “Tuy chủ nhân méo mó đột phá phong ấn Tòa Tháp, nhưng các ngươi không giao thủ với gã, nhân loại như thể là vẫn có không gian sinh tồn, nhưng các ngươi hẳn là thấy được -- “Nồng độ méo mó ở khắp nơi trên thế giới đề thăng trên phạm vi lớn. Không gian nhân loại sinh tồn sẽ càng ngày càng ít, quy tắc sẽ càng ngày càng méo mó ác liệt.” “Mà đợi đến khi chủ nhân méo mó tìm được toàn bộ thân thể, loại tình huống này chỉ sợ sẽ trở nên
bết bát hơn, thời gian mà siêu nhân đầu trọc tranh thủ cho chúng ta, nếu như không thể lợi dụng, mọi thứ sẽ kết thúc” Lúc này Văn Hạo đột nhiên hỏi một câu: “Chủ nhân của viện bảo tàng ký ức, ta đã thấy, nhưng nếu quả thật tồn tại đoạn ký ức mà ngài nói này, tại sao nàng lại không báo cho Bạch Vụ?” “Còn có ngài tại sao muốn lưu lại đoạn ký ức này?” Hai vấn đề này quái nhân mặt nạ thứ nhất ngược lại là trả lời rất kiên quyết: “Tiểu Ngư Kiền đã từng gặp Bạch Vụ sao? Ha ha ha ha, nàng nhất định sẽ đánh tơi bời Bạch Vụ một trận đúng không? Ha ha ha ha ha, không có tận mắt thấy thật đáng tiếc” “Về phần vấn đề của ngươi, ta có thể báo cho ngươi, bởi vì đoạn ký ức này cực kỳ đặc thù, xem như vật phẩm quý trọng trong viện bảo tàng ký ức, Tiểu Ngư Kiền là không biện pháp dễ dàng mở đoạn ký ức này ra tặng cho Bạch Vụ, bởi vì điều kiện giải tỏa đoạn ký ức này-- là quái vật trong Toà Tháp xuất hiện” “Về phần tại sao lưu giữ đoạn ký ức này ở trong viện bảo tàng ký ức của Tiểu Ngư Kiền, là hi vọng có một ngày, chủ nhân méo mó thật sự đột phá Tòa Tháp, nếu như lúc đó ta chết đi...người đến sau ít nhất có thể tìm được đoạn ký ức này, biết nên làm như thế nào ứng phó với con quái vật cường đại kia.”
Phong ấn Alpha. Mấy chữ này đủ để cho thấy người trước mắt này rốt cuộc là một tồn tại cường đại cỡ nào. Văn Hạo vẫn còn có vấn đề: “Ngài nói còn có một người biết? Một bằng hữu có quan hệ không tính đặc biệt?” “Ah, đúng vậy, y cũng biết. chẳng qua ta không có tìm được y, ta không biết y còn sống hay không. Người này...xem như là một người săn đuổi.” “Người săn đuổi?” Vào thời điểm Văn Hạo tiến vào cấm địa, đã từng nghe tiểu cô nương trong cấm địa đề cập tới. Y suy nghĩ chuyện này không hợp lý. Bởi vì tiểu cô nương kia, suýt nữa bị người săn đuổi giết chết. Chẳng lẽ người săn đuổi trong miệng lão K, cùng với người săn đuổi đã từng xâm nhập vào viện bảo tàng ký ức kia, đều là một người? Văn Hạo không có cân nhắc quá lâu, y biết suy đoán của mình đại khái là hợp lý. “Chúng ta cần phải làm cái gì?” Văn Hạo hỏi. “Các ngươi cũng đều là nhân vật rất trọng yếu, quá trình phong ấn chủ nhân méo mó, cũng sẽ cần
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây