Chỉ là Hồng Ân tin tưởng vững chắc, Bạch Vụ sẽ vượt qua những quái vật họ Tỉnh này. Tỉnh Nhị đối với một điểm này, ngược lại là không có dị nghị: “Bạch Vụ đích xác rất thú vị, trên người hắn cất giấu tính khả năng ta nhìn không thấu. Nơi đây đã không cần thiết phải ở lại, chúng ta đi thôi.” “Tòa Tháp thì sao?” Hồng Ân đột nhiên hỏi, nàng nhìn về phía phương xa, phương xa chỉ có gió biển mặn mòi từ bờ biển phía tây. Cách đây không lâu, nơi này đích xác có một toà tháp vô hạn đứng sừng sững. Nhưng hiện giờ, nó đã biến mất. Tỉnh Nhất cho đến Tỉnh Lục, cũng có thể cảm giác được Tòa Tháp xuất hiện. Cũng chính bởi vì Tòa Tháp xuất hiện, Tỉnh Nhị mới cho rằng thần có khả năng xuất hiện, y muốn thỉnh giáo thần một vài vấn đề.
Nhưng hiện giờ, y không thể cảm ứng được khí tức của Tòa Tháp. “Là bị phá hủy sao?” Hồng Ân rất lo lắng. Tỉnh Nhị lắc đầu: “Tòa Tháp cũng không phải là dễ dàng phá hủy như vậy, nhưng Tòa Tháp...cũng không còn là Tòa Tháp nhân loại có thể cư trú kia” “Cho tới nay, ta vẫn luôn hoài nghi một chuyện.” “Chuyện gì?” “Tòa Tháp kỳ thật là dẫn đến một nơi nào đó” Hồng Ân mở to hai mắt nhìn Tỉnh Nhị, người này ăn mặc như lừa trọc nàng có thể lý giải, nhưng tại sao nói chuyện cũng giống như lừa trọc? Tỉnh Nhị nhận ra rằng nói chuyện với Hồng Ân nên trực tiếp hơn: “Ta cũng chỉ là suy đoán, Tòa Tháp thật sự không đơn giản. Là khu vực mà giếng cũng không thể lan đến, ngăn cách đối với méo mó...rất tuyệt đối, lại có khả năng chịu lỗi cực lớn” “Ta lấy một thí dụ, cho dù cường hãn như chúng ta, tiến vào Tòa Tháp cũng sẽ hối phi yên diệt trong chớp mắt.” “Thậm chí ngay cả vào cũng không vào được, sau khi đụng vào thiết bị của nhân loại, thiết bị khởi
động, ở trong quá trình dịch chuyển không gian, sẽ gặp phải trọng thương tính hủy diệt” “Đương nhiên, chúng ta sẽ không chết.” Lời nói này kỳ thật đại biểu cho trong sáu tồn tại họ Tỉnh, ít nhất đã có người thử qua thông qua phương pháp của nhân loại tiến vào Tòa Tháp. Nhưng không thể nghi ngờ --phương pháp này đã thất bại.
Về phần rốt cuộc là Tỉnh Nhị, Tỉnh Tam, Tỉnh Ngũ, hay là Tĩnh Nhất từng làm như vậy, Tỉnh Nhị cũng không nói. “Cho nên Tòa Tháp đối với chúng ta mà nói, có thể ngăn cách hết thảy khí tức thuộc về Ác Đọa, nhưng theo ta được biết...có cực ít người có thể sử dụng lực lượng Ác Đọa, ví dụ như nửa Ác Đọa, ví dụ như tác dụng của một ít thiên phú đặc thù.” “Thậm chí Bạch Vụ đã uống xuống nước giếng...những người này tiến vào Tòa Tháp, lại sẽ không khiến cho Tòa Tháp phản ứng chút nào.” Hồng Ân nghe được điểm mấu chốt: “Cơ chế tinh lọc của Tòa Tháp rất đặc thù, hơn nữa người cho rằng -- Tòa Tháp cũng không phải hoàn toàn bài xích Ác Đọa. Nhưng thần của ngươi.”
Tỉnh Nhị lắc đầu: “Thần không có bị tinh lọc, điều này nói rõ quan điểm của ta là rất đúng. Nói rõ trong một tầng nào đó của Tòa Tháp, Ác Đọa kỳ thật có thể còn sống” Hồng Ân bỗng nhiên nghĩ tới một điểm rất buồn cười: “Ngươi chưa từng tiến vào Tòa Tháp, thậm chí chưa từng nhìn thấy Tòa Tháp, ta cũng vậy. Hai người chúng ta không biết Tòa Tháp rốt cuộc là cái gì, đàm luận về Tòa Tháp, không phải là nói suông sao? Có lẽ ca ca của ta sẽ rõ ràng những vật này hơn” Bầu trời u ám, trong mắt của Tỉnh Nhị hiện lên vẻ thương xót. Cho dù Hồng Ân như thể có chờ mong không nhỏ đối với Bạch Vụ. Thế nhưng ở trong mắt Tỉnh Nhị, Bạch Vụ hơn phân nửa đã...gặp bất trắc. “Ta đã thấy Tòa Tháp, ở trong trí nhớ của ta, hoặc là nói ở trong quá trình ta ấp nở. Kỳ thật từ lúc đó, ta đã cảm thấy Tòa Tháp vô cùng vô tận, phảng phất như thông đạo” “Từ lúc đó, ta liền nghĩ tới, có lẽ Tòa Tháp này, có thể dẫn đến một địa phương nào đó.” Hồng Ân có chút kỳ quái nhìn Tỉnh Nhị một chút, đại khái là không nghĩ tới nhà sư còn rất có sức tưởng tượng. Bóng bay lắc lư ở trong gió, vô số ánh mắt tà ác giấu ở trong bóng bay, bởi vì những ngày này ở
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây