1185 chū Cho nên Giang Y Mễ biết rất rõ rằng nếu không có ai ngắt lời người nói nhiều này...đại khái y có thể
một mực nói tiếp. “Hứa đại thúc!” Giang Y Mễ ngăn Hứa Vệ lại.
Hứa Vệ cười cười, không nói gì nữa, chẳng qua y nói một phen như vậy, bầu không khí buồn bã của cuộc gặp gỡ giữa hai người đã giảm đi rất nhiều Giang Y Mễ rõ ràng đã bình thường hơn rất nhiều. Ngược lại là người đeo mặt nạ, suy tư một số vấn đề của Hứa Vệ, nói đối với Giang Y Mễ: “Còn nhớ rõ nguyên nhân ta đeo mặt nạ mà ta đã từng nói với người chứ?” “Nhớ rõ...ngươi nói là bộ dáng của ngươi không dễ nhìn.” “Ha ha ha ha ha...ta thật sự là không xấu hổ, ha ha ha ha ha ha...” Tiếng cười phóng khoáng truyền ra, Hứa Vệ cũng cười ha hả theo, y không biết nguyên nhân, chính
là cảm thấy không thể thua khí thế. Hai lão nam nhân đã sống hơn 700 năm cứ cười như vậy, sau đó...tiếng cười đột nhiên đình chỉ. Bởi vì người đeo mặt nạ, tháo mặt nạ của y ra. Một khuôn mặt quen thuộc lại có chút tang thương xuất hiện ở trong tầm mắt của Giang Y Mễ. Những giọt nước mắt đã kìm lại, tràn mi mà ra một lần nữa. Giang Y Mễ không quan tâm nhào tới, trực tiếp ôm người này, lớn tiếng khóc ồ lên. Cho dù những vết xám trên mặt người này khiến tổng thể khuôn mặt trông vô cùng khó coi, như thể một bên là một người và một bên là đống tro tàn vô hồn. Nhưng Giang Y Mễ vẫn là thông qua hình dáng, nhận ra. Lúc trước nàng đã từng nghe Bạch Vụ nhắc tới, về Lâm Duệ, về quái nhân mặt nạ thứ nhất... Hiện tại nàng rốt cục cũng tận mắt chứng nhận một màn này. “Đừng khóc, đừng khóc, ta đây không phải đã trở về rồi sao? Để ta suy nghĩ một chút...ah, ta nhớ ra rồi, lúc đó người nhất định rất khó chịu đúng không?” “Rõ ràng hiệu trưởng tà ác nhất đã xuất hiện, ta lại đột nhiên biến mất...”
Giang Y Mễ càng khóc to hơn âm, trong ánh mắt của quái nhân mặt nạ thứ nhất tràn đầy ôn nhu: “Về sau phát sinh rất nhiều chuyện...nhưng ta phải làm đến đến nơi đến chốn, thật xin lỗi.” Vào lúc bệnh dung hợp phát tác, quái nhân mặt nạ thứ nhất không có lựa chọn trở về tìm Giang Y Mễ, bởi vì lúc đó, vừa vặn xuất hiện sự tình khác. May mà 700 năm sau, Giang Y Mễ đã không còn là Giang Y Mễ Ở quá khứ kia. Lâm Duệ, quái nhân mặt nạ thứ nhất, đều là một người. Đối với Giang Y Mễ mà nói, cuộc gặp gỡ hôm nay gần như xóa sạch mọi nỗi buồn phiền trong những ngày này. Hứa Vệ ủ rũ cụp mặt: “Ta hẳn là ở gầm xe” Giang Y Mễ mặt đỏ lên, không còn ôm quái nhân mặt nạ thứ nhất: “Ta...ngươi...ta.” Nàng muốn nói lại thôi, dừng lại dục vọng nói chuyện. Quái nhân mặt nạ thứ nhất cũng không vội, sau một lúc lâu, Giang Y Mễ nói: “Ta, ta nên xưng hô người như thế nào, đại thúc?” Giang Y Mễ vẫn là hỏi rõ, cho dù Lâm Duệ cùng với quái nhân mặt nạ thứ nhất đều là một người, thậm chí từ thứ tự trước sau mà nói, là Lâm Duệ phía trước.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây