Sắp đi đến tầng 7, ánh mắt Bạch Viễn nhìn về phía Bạch Vụ trở nên có chút nghiêm túc. Nụ cười mê người từ trước đến nay cũng triệt để biến mất. “Có cái gì không đồng nhất? Ngươi không phải là có thể sửa chữa cái gọi là đủ loại tham số trong thế giới nội tâm sao?” Bạch Vụ nhìn lên trần nhà, sau đó lại tiếp tục nói: “Cũng giống như lúc trước, thủ đoạn chúng ta dùng để lừa gạt Tỉnh Lục, cũng nhất định có thể lừa gạt quái vật trong Toà Tháp đúng không?” “Làm sao có thể dễ dàng như vậy, có một số tồn tại cường đại, coi như là người đã lừa gạt chính
mình, cũng không lừa gạt được chúng nó. Quái vật tầng 7, chính là tồn tại như vậy.” Sự nghiêm túc của Bạch Viễn, khiến cho Bạch Vụ cũng đều có chút không thích ứng.
Phảng phất như người nam nhân này phải luôn nở một nụ cười mê người và điềm tĩnh. Ngược lại là Bạch Vụ, bỗng nhiên nở nụ cười: “Bạch Viễn, nếu như ta làm đối thủ của ngươi, ta sẽ là một đối thủ phiền phức sao?”
Bạch Viễn không biết Bạch Vụ tại sao lại hỏi ra vấn đề này, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. “Vậy thì tốt, vậy lần này, người làm theo lời của ta. Ngươi không phải là một mực truy cầu quá trình thú vị sao? Ngươi sẽ thấy quá trình thú vị” Bạch Viễn nhún nhún vai, nụ cười trên mặt lại trở về: “Đã như vậy, vậy hãy để cho ta thưởng thức màn biểu diễn của ngươi. Từ giờ trở đi, ta sẽ sửa chữa trí nhớ của ngươi, thẳng đến khi người rời đi từ tầng 7”
Một lớp vỏ đen xuất hiện xung quanh Bạch Vụ. Ký ức đi đến tầng 7 rõ mồn một trước mắt. Méo mó cường đại, bắt đầu tổn hại cùng với xuyên tạc ký ức của Bạch Vụ. Vô cùng vô tận tâm tình tiêu cực, bắt đầu thẩm thấu vào trong từng góc trí nhớ của Bạch Vụ. Nhìn “vỏ trứng” kia, Tỉnh Ngư không thể tin được. Chính mình hủy diệt vô số lần, sống lại vô số lần, trải qua thống khổ cực hạn như vậy, mới rốt cục cứu được thần ra, vì sao thần sẽ giao phó cho một nhân loại vinh hạnh vĩ đại đặc biệt như thế?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây