Tất cả mọi người đang rơi vào khổ chiến. Ngũ Cửu rốt cục cũng bị thương, Lê Hựu rốt cục cũng bị thương. Nhiếp Trọng Sơn thiên hạ vô song, đột nhiên biến thành thiên hạ có hai, y bị thương nặng nhất. Bởi vì nhiều lần, Nhiếp Trọng Sơn không để ý an nguy của bản thân, cưỡng ép tham dự vào trong trận chiến của Ngũ Cửu. Đại khái là trả nhân tình của người nào đó. Hết lần này tới lần khác, Nhiếp Trọng Sơn liều mạng, giống như thuẫn ngăn ở trước người của Ngũ Cửu. Địch nhân của y từ bóng đen Nhiếp Trọng Sơn, biến thành bóng đen Nhiếp Trọng Sơn cùng với bóng đen Ngũ Cửu. Trong mắt Ngũ Cửu rơm rớm nước mắt, y biết rõ, đây không phải là cá tính của Nhiếp Trọng Sơn.
Y vô cùng rõ ràng, Nhiếp Trọng Sơn vì sao phải làm như vậy, Lưu Mộ vì sao chưa có trở về. Nhưng chiến tranh, nào có không chết người? Một phương nhân loại, toàn bộ tinh nhuệ cường đại bị cuốn lấy, hơn nữa dần dần rơi xuống hạ phong. Mà những người không cường đại đó, Cả đám đều đối mặt với tử cảnh. Vào thời điểm Lâm Vô Nhu té trên mặt đất, máu của ai đó đã dính đầy máu trên khuôn mặt đẹp trai của y. Mọi thứ trong tầm mắt dường như chuyển sang màu đỏ. Vào giờ khắc này, Lâm Vô Nhu như thể cảm giác được chính mình sắp biến thành Ác Đọa. Đầu gối của y bị bóng đen xuyên thủng, hai chân đã không thể đứng thẳng. Ý kiệt lực muốn chính mình không có sợ hãi như vậy, nhưng y không thể kiếm được run rẩy. Bóng đen Lâm Vô Nhu mắng mỏ và làm nhục y, nhưng y không nói gì cả. Đây là sự tình mà Lâm Vô Nhu am hiểu nhất, hiện tại bởi vì sợ hãi, y ngay cả nói chuyện cũng run rấy. Nhưng lại vào thời điểm Lâm Vô Nhu cảm giác được chính mình sắp đạt tới cực hạn, một bàn tay
mạnh mẽ xuất hiện, trong chớp mắt, hốc mắt của Lâm Vô Nhu đỏ lên. Vương Thế cõng Lâm Vô Nhu lên: “Huynh đệ, đừng sợ!” “Vương Thế...chúng ta sẽ chết sao.” Ở xung quanh Vương Thế, rất nhiều người đã ngã xuống, đứng vững, đều là bóng đen của các đồng đội lúc trước. Vương Thế cũng đỏ mắt: “Đội 7, một người cũng không thể thiếu. Vô Nhu, ngươi đừng sợ, Ta sẽ dẫn ngươi giết ra ngoài! Nam tử hán, nói được thì làm được!” Hai mắt che kín tơ máu, nam nhân ngốc bộc phát ra khí thế kinh người, Y rất hi vọng trở thành tồn tại giống như Lưu Mộ, có thể như thuẫn vậy, ngăn ở trước mặt Phó Đoàn Trưởng. Y không làm được điểm này, nhưng ít ra, có thể làm thuẫn cho những người khác trong đội 7. Vương Thế cao giọng gầm thét. Trong tai là âm thanh rút lui của quan chỉ huy Tần Tung. Tỉnh Ngự xuất hiện, thi triển hai thủ đoạn cường đại, bàn tay méo mó thậm chí không có tham dự vào bên trong chiến trường...cũng đã làm cho nhân loại nhìn không ra bất kỳ phần thắng nào.
Vào trước khi tất cả mọi người bị chém tận giết tuyệt, nhân loại rốt cục cũng quyết định lui lại. Điều này cũng có nghĩa là, trận chiến tranh này đã triệt để bại trận. Điệu hiện tại bọn họ muốn làm duy nhất, chính là không ngừng tiến về phía tây. Vương Thế lưng cõng Lâm Vô Nhu, chạy điên cuồng. Y rất muốn đi cứu Doãn Sương, cứu Tiểu Ất, cứu Bạch Tiểu Vũ, nhưng bây giờ Vương Thế không thể quan tâm đến bất cứ điều gì. Bởi vì tình thế trên chiến trường, mỗi người đều cảm thấy bất an, điều y có thể làm được, chính là cố gắng hết sức để đưa Lâm Vô Nhu ra ngoài. Lệnh rút lui nhanh chóng lan rộng. Không chỉ là những tiểu nhân vật như Lâm Vô Nhu, liền ngay cả những đại nhân vật như Trịnh Nhạc, Vương Tố, Tần Tung, cũng không thể không lựa chọn lui bước.
Nhưng con đường này, vẫn rất khó khăn. Trong khe nứt chứa đầy xác người, ở trên đường rút lui, không ngừng có nhân loại bởi vì sợ hãi mà Ác Đọa hóa. Có loại trí tuệ, sau khi biến thành Ác Đọa, trào nước mắt, không còn lựa chọn lui về phía sau, mà là
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây