“Ngươi cứ như vậy chắc chắn...đám người Bạch Vụ sẽ chết?” Tỉnh Tứ hỏi.
Tỉnh Nhất nhún nhún vai: “Thân thể thần không có linh hồn, không thể triệt để phát huy được uy lực, nhưng tuyệt đối có năng lực đánh một trận với người. Vấn đề này không có gì hồi hộp, nhân loại hẳn phải chết” “Đương nhiên, đệ đệ thân ái, nhân loại sẽ không tuyệt diệt, chúng ta đặc biệt giữ lại một tòa thành phố, cung cấp đồ ăn và nước uống cho nhân loại. Cho nên người hoàn toàn không cần có gánh nặng. “Cùng lắm thì...cứu xong Tỉnh Lục, ngươi liền lập tức giết thần là được. Nếu vào một ngày ngươi trở thành thần mới, ta cũng xây cho ngươi một toà giáo đường, mang một đám trẻ con ca xướng
trước tượng của ngươi.” Tỉnh Nhất giang hai tay ra: “Hãy làm ra lựa chọn, vì tiểu muội, khiến cho mấy nhân loại căn bản không có khả năng rung chuyển thần chết, lại có quan hệ gì chứ?” “Bọn hắn quá nhỏ bé, chết cũng liền chết rồi, giữ lại bọn hắn, người sẽ không cho rằng bọn hắn sẽ
có trợ giúp gì cho cuộc chiến giữa người và thần chứ?” “Hai con mãnh hổ quyết đấu, không phải là kiến hôi có thể nhúng tay vào” Lời nói của Tỉnh Nhất như thể rất có lý. Tỉnh Tứ suýt nữa đã giết chết Bạch Vụ, cũng vẫn luôn bởi vì việc làm của Bạch Vụ đối với Tỉnh Lục mà canh cánh trong lòng. Nhưng Tỉnh Tứ cũng ở trên người Bạch Vụ, thấy được bóng dáng của bạn thân ngày xưa. Cho nên Tỉnh Tứ rất giãy dụa. Tỉnh Nhất hoàn toàn không vội, gã quá rõ ràng tầm quan trọng của Tỉnh Lục đối với Tỉnh Tứ. Tỉnh Tứ cũng không có khả năng thoát ra khỏi sự gò bó của tư duy. Kế tiếp chỉ cần chờ đợi phía Tòa Tháp truyền đến tin chiến thắng, chờ đợi chủ nhân méo mó vĩ đại hàng làm nhân gian là được. Gã là nghĩ như vậy, ở trong trận doanh nhân loại, căn bản không có khả năng xuất hiện tồn tại mạnh hơn so với “Thân thể thần“. Tỉnh Tứ cũng là nghĩ như vậy, y thậm chí bắt đầu tự lừa gạt mình-- có lẽ Bạch Vụ đã chết, có lẽ những người phản kháng méo mó đó, đã chết.
Coi như mình không đi làm cái gì, cũng không có liên quan. Nhưng ngay vào thời điểm hai người chuẩn bị tiếp tục dông dài, Tỉnh Tứ đột nhiên ngẩng đầu. “Không có khả năng...Cỗ khí tức này.” Tỉnh Nhất từ trước đến nay vô cùng trấn tĩnh, phảng phất như mọi thứ đều nằm trong khống chế giống như Bạch Viễn trở nên kinh hoảng. Tỉnh Tứ kinh ngạc nhìn về phía phương xa, sau đó có nhìn về phía Tỉnh Nhất. Tỉnh Nhất bừng tỉnh: “Không phải là khí tức...bất kỳ sinh vật cường đại nào, khí tức cũng không có khả năng vượt qua mấy vạn dặm, từ bên ngoài sương mù truyền vào trong sương mù. Loại khí tức nóng bỏng này...đến từ chính giếng!” “Là giếng đang nói cho ta biết...một tồn tại vô cùng cường đại bỗng nhiên ra đời.” Giếng, chẳng lẽ là vật sống? Cho dù đã từng ngâm trong nước giếng, Tỉnh Tứ đối với giếng cũng cực kỳ lạ lẫm. Mà thuyết pháp của Tỉnh Nhất, khiến cho Tỉnh Tứ càng thêm mờ mịt. “Đến cùng là dạng quái vật gì, có thể làm cho giống cảm thấy cảnh giác?” Đáp án của vấn đề này, Tỉnh Nhất cũng rất muốn biết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây