“Căn bản không thấy rõ...con quái vật kia là một trong hai con quái vật nhìn thấy ở chỗ tránh nạn kia sao? Phó Đoàn Trưởng hiện tại đã đạt đến loại thực lực này sao? Y có bị đuổi kịp không?” Thương Tiểu Ất rất lo lắng. Tần Tung ở đoạn giữa cũng rất lo lắng. Sự tiến bộ Ngũ Cửu xác thực rất lớn, có thể nói là ngoài sức tưởng tượng. Tần Tung không thể tin được ngoại trừ Bạch Vụ, còn có nhân loại có thể quần chiến với quái vật kia lâu như vậy. Nhưng y cũng vô cùng lo lắng cho Ngũ Cửu, có thể bị Tỉnh Ngũ áp chế hay không. Chỉ có Lê Hựu, khóe miệng lộ ra nụ cười. Ở trong mắt nàng, Ngũ Cửu đang bị Tỉnh Ngũ đuổi theo đánh. Mặc dù có chút chật vật, nhưng bằng vào Thuấn Ảnh cùng với tốc độ khủng khiếp, Ngũ Cửu lại đang thích ứng từng chút từng chút.
Tuy Lê Hựu tin tưởng, quái vật mang đến cảm giác bất an cho nàng, nhất định còn cất giấu thủ đoạn khác. Nhưng rất nhiều lần nàng phát hiện ra -- xem Ngũ Cửu chiến đấu là cảnh đẹp ý vui. Nam nhân vóc dáng không cao, thiên phú chiến đấu có thể nói là cao nhất trong những nhân loại nàng từng gặp. Có thể không ngừng phát triển ở bên trong chiến đấu, dùng thời gian ngắn đến bất khả tư nghị thích ứng với tiết tấu công kích của đối thủ. Nếu như Tỉnh Ngũ chỉ tiếp tục tấn công bằng kỹ thuật vật lý thuần túy, Lê Hựu tin tưởng không lâu sau sau -- Ngũ Cửu sẽ phản kích. Nhưng mèo cũng không có lạc quan mù quáng, trong nội tâm của nàng vẫn luôn bất an. Từ lúc bắt đầu nhìn thấy Tỉnh Ngũ, nàng liền có một loại cảm giác không thoải mái. Thế cục trước mắt kỳ thật rất nguy cấp. Ác Đoà tấm gương chán ghét sau lưng, tuy lấy sức một mình kiềm chế toàn bộ Ác Đọa, thậm chí so với chính mình liên thủ với Ngũ Cửu còn làm tốt hơn...chỉ là Lê Hựu tin chắc rằng, Ác Đoạ tấm gương cũng đã sắp đến cực hạn.
Nhược điểm của phòng ngự tuyệt đối, chính là bản thân của người sở hữu phòng ngự tuyệt đối. Ác Đọa tấm gương có lực phòng ngự cường đại, lại không có thể năng vô hạn. Trước đây ba người cùng nhau phòng ngự, áp lực của ba người đều rất nhỏ. Có thể thực hiện một loại cân đối giữa tiêu hao cùng với khôi phục. Nhưng bây giờ một mình gã đối mặt với thủy triều Ác Đọa mãnh liệt, đối mặt với tầng tầng lớp lớp thủ đoạn tấn công...sự cân bằng này liền bị đánh vỡ. Sắc trời trở tối trong chớp mắt. Lê Hựu ngẩng đầu nhìn hai đạo thân ảnh không ngừng na di bên trong không trung, đột nhiên...nàng biến mất. Hai đạo thân ảnh trắng đen, dùng tốc độ siêu cao khó có thể tưởng tượng triển khai truy đuổi. Ngũ Cửu với tư cách là một phương bị truy đuổi, càng thong dong trấn tĩnh. Sự tự tôn của Tỉnh Ngũ không cho phép chính mình đối mặt với một nhân loại liền mở ra cực hạn phóng thích. Sự tự ái và kiêu ngạo của y đã bị Bạch Vụ đánh tan hết lần này tới lần khác. Nhưng y vẫn luôn cho rằng, Bạch Vụ là một quái thai, là một địch nhân vốn có được chính mình.
tán thành.
Bạch Vụ có độ cao mà nhân loại không đạt được. Trên thực tế đúng là như thế. Ngũ Cửu cùng với Bạch Vụ có chênh lệch tương đối, ngoại trừ nắm giữ Thuấn Ảnh tốc độ siêu nhanh, các phương diện khác của y đều yếu hơn so với Bạch Vụ. Nhưng chính là dựa vào thiên phú chiến đấu kinh khủng, lại khiến cho trận chiến vốn nghiền ép này, biến thành đánh giằng co. Thân ảnh trắng đen không ngừng xuất hiện ở nhiều nơi khác nhau, ngay từ đầu, truy đuổi giữa Tỉnh Ngũ cùng với Ngũ Cửu chỉ là truy đuổi thuần túy. Nhưng hiện tại...trong thiên địa có đao quang. Đao quang càng ngày càng nhiều, điều này có nghĩa là Ngũ Cửu đã triệt để nắm giữ tiết tấu chiến đấu, có thể tiến vào một loại trạng thái phản kích tùy tâm sở dục. Đến cuối cùng, chém cắt kinh khủng dĩ nhiên khiến cho không gian bày biện ra một loại cảm giác tan vỡ. Đao quang kiếm ảnh đầy trời, khiến cho cự ly giữa Tỉnh Ngũ và Ngũ Cửu...càng ngày càng xa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây