Y không muốn bị Ngũ Cửu bỏ lại quá xa, người lười ghét nhất chính là cải biến cuộc sống bây giờ, Ngũ Cửu đã thay đổi, Trịnh Nhạc cũng phải thay đổi theo. Trịnh Nhạc là một thiên tài, lý do tại sao y lười biếng là y sẽ biết được ngay khi học, vì vậy y không có hứng thú. Cho nên một khi hứng thú với điều gì đó, y sẽ đạt được tiến bộ nhanh chóng trong các lĩnh vực liên quan. “Xem trọng!” Nhóm Ác Đọa đang bay trên không trung, đột nhiên từ bỏ và thoát khỏi Hư Không Quất Roi. Giống như là trong chớp mắt toàn bộ bọn chúng đều tiến vào trong mộng cảnh, hai mắt nhắm nghiền, nhao nhao rơi xuống từ trong không trung. Trịnh Nhạc mở to một con mắt, nhắm một con mắt.
Vương Tố nhìn Trịnh Nhạc, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nàng chưa bao giờ nhìn thấy Kính Hoa Thủy Nguyệt như vậy. Bởi vì dựa theo thường lệ, Kính Hoa Thủy Nguyệt giống như là một thủ đoạn cưỡng chế khiến cho đối thủ tiến vào trạng thái ngủ mơ. Thiên phú này sẽ khiến cho người thi thuật cùng với người bị thi thuật ở vào trong một loại hoàn cảnh đặc thù, người chung quanh một khi tới gần hoàn cảnh kia, cũng sẽ bị kéo vào trong mộng. Tương đương với cưỡng chế để cho đối thủ tiến vào một chiến trường khác. Đây không thể nghi ngờ là thiên phú rất cường đại. Nhưng tác dụng phụ cũng rất rõ ràng, sẽ dẫn đến chính mình cũng tiến vào trong mộng. Cho nên một khi phát động thiên phú, Trịnh Nhạc liền nhất định phải giải quyết đối thủ ở trong mộng, mới có thể tỉnh táo lại. Nếu như không giải quyết được đối thủ, hoặc là một ít tính ngẫu nhiên trong mộng cảnh, dẫn đến chính mình ở vào tình thế xấu... Như vậy liền có khả năng vĩnh viễn không tỉnh lại. Đây cũng là nguyên nhân lần đầu tiên Trịnh Nhạc đối mặt với thương nhân, bị thương nhân đánh
bại hoàn toàn. Bởi vì thậm chí ở trong mộng, cũng không có cách nào đánh bại thương nhân có đạo cụ đa dạng. Cho nên Kính Hoa Thủy Nguyệt của Trịnh Nhạc, sẽ thường xuyên cần một vị trợ thủ. Trợ thủ mang đến các loại trợ lực ở trong mộng cho y, phối hợp đánh chết toàn bộ địch nhân trong mộng. Nhưng lần này không đồng nhất... Lần này, Vương Tố có thể cảm giác được rất rõ ràng-- Trịnh Nhạc là thanh tỉnh. Y mở to một con mắt, nhắm một con mắt. Rõ ràng những Ác Đọa đó bị y kéo vào trong mộng, bản thân y vẫn còn giữ ý thức. “Điều này sao có thể... nhược điểm lớn nhất của thiên phú, đã bị y khắc phục như vậy?” Vương Tố kinh ngạc, sự phát triển của Trịnh Nhạc có thể nói là kinh người. Một khi ngoại nhân tới gần mảnh không gian này của Trịnh Nhạc, liền sẽ bị kéo vào trong mộng. Nhưng Trịnh Nhạc một nửa đang ở trong mộng, một nữa ở trong hiện thực lại sẽ không như vậy. Y chậm rãi đi về hướng những Ác Đọa đó, mở to con mắt kia, mí mắt ngày càng nặng trĩu...có thể sẽ khép lại bất cứ lúc nào.
Nhưng vẫn luôn không có khép lại, giống như một hư linh lang thang trong thực và mơ. Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc mơ, y vẫn là đi tới bên người những Ác Đọa đó. Trịnh Nhạc từ phía sau lưng rút ra một chiếc gai nhọn, giơ tay chém xuống. Dùng gai nhọn xuyên qua chỗ yếu hại của bọn nó, gọn gàng kết thúc chiến đấu. Theo con Ác Đoạ loại phi hành cuối cùng bị đánh chết, Trịnh Nhạc ngáp một cái, con mắt nhắm kia từ từ mở ra. “Ngươi...làm sao làm được?” Vương Tố nhìn Trịnh Nhạc bằng ánh mắt bất khả tư nghị. Trịnh Nhạc cười nói: “Thiên phú tiến cấp mà thôi. Đây không phải là tiêu chuẩn của Thủ Hộ Giả Tòa Tháp sao? Sẽ không có người thiên phú còn chưa có tiến cấp chứ?”
Vương Tố không có để ý đến lời nói đắc ý của Trịnh Nhạc. Kính Hoa Thủy Nguyệt tiến cấp, phát động Kính Hoa Thủy Nguyệt, có thể vừa điều khiển chính mình trong mộng cảnh, vừa điều khiển chính mình trong hiện thực. Điều này có nghĩa là, y có thể kiềm chế đối thủ ở trong mộng, lại có thể đánh chết đối thủ ở trong hiện thực. Trịnh Nhạc bẻ bẻ cổ: “Giữ vững tinh thần đi...ta cũng không muốn sống ở chỗ tránh nạn, tuy chỗ
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây