Một hồi lâu sau, Thẩm Thù Nguyệt mới nói đối với Chanh Tử cùng với Khúc Lan: “Được rồi, nếu như ta đã đáp ứng các ngươi, cũng sẽ không đi nữa. Khúc Lan, lúc trước ta có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ..” “Ta hiểu.” Khúc Lan dùng sức gật đầu. Thẩm Thù Nguyệt nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt của hai người: “Được rồi, không nói cái này, các ngươi nên nói một chút, vì sao các ngươi lại ở chỗ này?” Lưu Chanh Tử VỖ VỖ đầu của mình: “A, ta suýt chút quên chính sự, chúng ta tới tìm người, là vì Bạch Vụ nói ngươi sẽ ở cùng với Đổng Niệm Ngư” Thẩm Thù Nguyệt cùng với Đổng Niệm Ngư đều là sững sờ. “Bạch Vụ..” Đổng Niệm Ngư nói thầm cái tên này trong nội tâm, nghĩ tới rất nhiều. Nàng cùng với Bạch Vụ cũng chưa từng gặp mặt, nhưng cái tên này nàng không xa lạ gì.
Thẩm Thù Nguyệt rất kỳ quái, vì sao Bạch Vụ sẽ tính được chỗ ở của mình? Lưu Chanh Tử nói: “Bạch Vụ nói, ngươi muốn tìm kiếm Tỉnh Lục, thế nhưng người khẳng định không tìm được nàng. Hắn từ chỗ của Cốc đoàn lấy được tình báo của các ngươi, biết người cùng với Đổng Niệm Ngư..” Vào thời điểm nói chuyện, Lưu Chanh Tử nhìn thoáng qua Đổng Niệm Ngự bên cạnh cách đó không xa. Tuy không nhận ra, nhưng nàng có thể đoán được. “Bạch Vụ còn nói cái gì?” “Hắn còn nói, Đổng Niệm Ngư nhất định sẽ tìm kiếm Tỉnh Lục cùng với người, bởi vì nhu cầu của nàng chính là hỏi tung tích của Bạch Viễn” Nhắc đến Bạch Viễn, thần sắc của Đổng Niệm Ngư rốt cục cũng thay đổi, ánh mắt trở nên càng sắc bén. “Cho nên các ngươi cuối cùng vẫn sẽ ở cùng nhau” Thẩm Thù Nguyệt không thể không thừa nhận, suy luận của Bạch Vụ rất hợp tình hợp lý. Tỉnh Lục lúc trước chính là đinh ninh Đồng Niệm Ngư sẽ để ý tung tích của Bạch Viễn, cho nên
mới phái chính mình đến tìm Đồng Niệm Ngư. Hiện giờ Đổng Niệm Ngự mặc dù không có theo ý tứ của Tỉnh Lục, trực tiếp khiến cho Tòa Tháp xuất hiện, nhưng điều này không có nghĩa là nàng không còn chấp niệm đối với Bạch Viễn. Chỉ là nơi này có một điểm mấu chốt. Thẩm Thù Nguyệt bỗng nhiên hoảng sợ: “Bạch Vụlàm thế nào biết ta không tìm được Tỉnh Lục?” Lưu Chanh Tử tự nhủ trong lòng Bạch Vụ thật lợi hại, cho đến hiện tại, đối thoại gần như cùng giống như đúc với lời hắn nhắn nhủ. Lưu Chanh Tử biết, kế tiếp là mấu chốt. Trên máy bay, lời nói của Bạch Vụ vang lên ở trong đầu nàng: “Chanh Tử, những gì ta sắp nói tiếp theo, người phải nhớ hết, thân là một chủ ao cá quản lý hàng chục con cá, ta tin tưởng vào trí nhớ của ngươi.” “Đổng Niệm Ngư với tư cách là la bàn có thể mang chúng ta đi đến nông trường, muốn thuyết phục nàng, cũng không phải khó, bởi vì ta có tung tích của Bạch Viễn” “Ngươi phải uyển chuyển, hoặc là người cũng có thể lựa chọn than thở khóc lóc báo cho Thẩm Thù Nguyệt -- Tỉnh Lục đã chết rồi”
“Kể từ đó, tung tích của Bạch Viễn, liền từ ta có, biến thành chỉ có ta có” “Đối tượng hợp tác của Đổng Niệm Ngư cũng liền biến thành chúng ta! “Nhưng Thẩm Thù Nguyệt là tỷ muội của các ngươi, nàng trung thành với Tỉnh Lục, cũng cần phải lôi kéo, người phải tốn thời gian để cho nàng hiểu được, Tỉnh Lục đến cùng đã làm cái gì” “Ta sẽ chậm rãi nói cho ngươi...nhưng người phải chú ý đến giọng điệu” Lưu Chanh Tử ngắt lời của Bạch Vụ: “Phức tạp như vậy, người làm sao không tự mình nói?” Bạch Vụ lắc đầu: “Ta đã nhận được thông báo của lão Tạ, nhóm người Lâm Vô Nhu hữu kinh vô hiểm đi đến địa phương Tòa Tháp, kế tiếp ta sẽ trở về Tòa Tháp.” “Điều này có nghĩa là, ta phải ở trong Tòa Tháp ít nhất 10 tiếng. Ta không thể nói cho người biết ta sẽ làm gì, nhưng đây là chuyện rất trọng yếu.” “Có khả năng...Tỉnh Nhất Ở nông trường bên kia cũng đang binh hành quỷ đạo, cho nên ta phải làm ra kế hoạch càng thêm hoàn mỹ.” “Mà nhiệm vụ lẻn vào nông trường, Thẩm Thù Nguyệt là thích hợp nhất, nàng cơ hồ là Bất Tử Chi Thân. Sở dĩ để cho người cùng với Khúc Lan đến nói cho nàng biết tội ác của Tỉnh Lục...” “Là vì ta đang đánh cược giữa Tỉnh Lục và tỷ muội các ngươi, nàng có nguyện ý tin tưởng tỷ muội
các ngươi hay không. Nếu như là ta đi, hiệu quả sẽ kém hơn rất nhiều.” Từng màn ký ức loé lên, ý thức của Lưu Chanh Tử trở lại bến cảng. “Tỉnh Lục có phải hay không...đã xảy ra sự tình gì?” Thẩm Thù Nguyệt có chút sợ hãi. Vị đại nhân kia làm sao có thể gặp chuyện không may? Nàng thế nhưng là nắm trong tay lực lượng nhân quả, chưa bao giờ sẽ để cho bản thân tới gần nhân quả bất lợi. Thẩm Thù Nguyệt không biết là, vào ngày hôm đó...Bạch Vụ không có nhân quả, tuy Tỉnh Lục tiêu hao một lượng lớn sinh mệnh lực, đã nhận ra mánh khóe, nhưng Tỉnh Lục không thể không tiến đến địa phương chuyến bay. Bởi vì luân hồi liền ở cái địa phương này. Lưu Chanh Tử kéo tay của Thẩm Thù Nguyệt: “Tiểu Nguyệt...ta phải nói với người một chút sự tình...về Tỉnh Lục..” Trong nửa giờ kế tiếp, Lưu Chanh Tử cũng không có tận lực làm theo lời dặn của Bạch Vụ, cực kỳ có sức cuốn hút kể cho Thẩm Thù Nguyệt về sự tích của Tỉnh Lục. Nàng biết rất rõ phương thức thích hợp nhất để nói chuyện với Tiểu Nguyệt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây