Tại bến cảng. Vào trước khi màn đêm buông xuống, gió biển mang theo mùi tanh tưởi, mái tóc dài của Thẩm Thù Nguyệt tung bay, có chút hoảng hốt, bởi vì ôn nhu trong nháy mắt nhìn thấy bạn cũ đó, khiến cho nàng trông rất phong tình vạn chủng. Nhưng cũng chỉ có trong nháy mắt đó. Rất nhanh nét mặt của nàng lại trở nên lạnh lùng, nàng biết việc mình cần phải làm là sự tình nguy hiểm cỡ nào.
Cũng biết mình đi theo Tỉnh Lục, đắc tội đều sẽ là nhân vật trình độ gì. Vì vậy, từ thời điểm nhìn thấy Khúc Lan trong sắc vực, nàng đã biết mình nên dùng thái độ như thế nào để đối mặt với bạn cũ của mình. Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để cho Chanh Tử cùng với Khúc Lan có bất kỳ quan hệ nào cùng với chính mình.
Đây không phải những tên lưu manh đắc tội ở trong tháp kia, hiện tại địch nhân của mình...so với bất kỳ tồn tại nào trong tháp đều muốn cường đại hơn vô số lần. Nàng là nghĩ như vậy, muốn toát ra sự chán ghét một cách ưu nhã, muốn trào phúng những người trong chấp niệm của mình này. Nàng muốn làm như vậy, nhưng Lưu Chanh Tử là một người dám yêu dám hận, so với Khúc Lan càng muốn tự do tiêu sái hơn. Ba tỷ muội rốt cục ở trong chớp mắt gặp mặt, Lưu Chanh Tử thấy được khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Thù Nguyệt, lập tức oà khóc. Nàng không quan tâm trực tiếp chạy tới. Lúc này, Thẩm Thù Nguyệt mới phát hiện ra...chính mình cái gì cũng không làm được. Nàng nhất định cho rằng ta đổ lỗi cho nàng? Liền giống như Khúc Lan, nhất định bởi vì tao ngộ của ta mà tự trách không thôi? Nàng ở bên trong tháp, một cô gái phải sống như thế nào? Hai bạn thân tốt nhất toàn bộ biến mất, nàng có thể hay không đã làm rất nhiều việc ngu ngốc? Không...ta phải cường ngạnh hơn một ít, ta phải đẩy nàng ra...
Trong đầu Thẩm Thù Nguyệt hiện lên rất nhiều ý niệm, nhưng nàng chính là không nhúc nhích được tay. Lưu Chanh Tử chỉ là một nhân loại, một cái nhân loại nhỏ yếu nhất ngay cả chuỗi sức mạnh cũng đều không có... Thẩm Thù Nguyệt đã cực kỳ lâu không có giao tiếp cùng với nhân loại nhỏ yếu như vậy. Nàng thật sự sợ hãi, chính mình sẽ làm bị thương Lưu Chanh Tử. Cuối cùng nàng chỉ có thể làm ra động tác vô thức lui về sau, lại vẫn bị Lưu Chanh Tử hung hăng ôm lấy. “Tiểu Nguyệt, ta rất nhớ ngươi! Thật xin lỗi...thật xin lỗi...nếu như lúc đó ta có thể đi cùng với các ngươi là tốt rồi.” Lưu Chanh Tử ôm Thẩm Thù Nguyệt, vừa nỉ non vừa nói xin lỗi. Biểu tình của Thẩm Thù Nguyệt bị đo trong vài giây, trong những giây này, nàng như thể là nhớ lại vô số lần phân liệt của chính mình. Cuối cùng đều là Chanh Tử cùng với Khúc Lan kéo chính mình trở về. Nàng cư nhiên nói xin lỗi ta...rõ ràng là cái gì cũng không có làm sai.
Thẩm Thù Nguyệt nâng tay lên lại buông xuống, tuy nàng biết, kỳ thật bộ dáng do dự của chính mình, đã làm bại lộ ý nghĩ chân thật trong nội tâm. Chỉ là lý trí đang giãy dụa, nói cho nàng biết hẳn là nên đây Lưu Chanh Tử ra. Khúc Lan ở cách đó không xa đã nhìn ra, Tiểu Nguyệt vẫn là Tiểu Nguyệt kia. Vài giây sau, Thẩm Thù Nguyệt thở dài: “Ngươi làm sao...vẫn là giống như trước đây, phạm sai lầm liền muốn một mực ôm ta. Người trước tiên hãy buông ra”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây