1252 chữ
“Ngươi làm sao vậy, trông người nghiêm túc như vậy?” Trịnh Nhạc buông lỏng Ngũ Cửu ra. Có cảm giác như khí chất của Ngũ Cửu có thay đổi lớn. Doãn Sương là người quan sát tỉ mỉ nhất, sự thay đổi trong biểu cảm của Phó Đoàn Trưởng rơi vào trong mắt nàng, cũng khiến cho nàng nhận ra chỗ không đúng. Nhưng nàng trái lại cũng không nghĩ quá nhiều về điều đó. Đến phụ cận Tòa Tháp, trên đường đi dựa vào Vương Tố cùng với Trịnh Nhạc, có thể nói là hữu kinh vô hiểm.
Mọi người đắm chìm ở trong vui sướng, nàng cũng vậy, nhưng vẫn còn nhớ rõ phải làm cái gì. Doãn Sương lấy ra bánh xe Roulette, chuẩn bị ghi chép lại toạ độ khu vực này, kể từ đó, Tòa Tháp sẽ có thể thông qua tấm bia đá truyền tống, vận chuyển chiến lực đến vị trí này. Lâm Vô Nhu cũng bắt đầu quan sát địa hình xung quanh: “Ồ...có phần phiền toái, địa thế cái chỗ
này rộng rãi bằng phẳng như thế, trên đường đi chúng ta nhìn thấy rất nhiều Ác Đọa đều đang chạy về hướng nơi này. Ở trong loại địa thế này, chúng ta không có bất kỳ ưu thế nào.” Địa hình bằng phẳng thích hợp khởi xướng công kích nhất. Bởi vì không tồn tại thuyết pháp dễ thủ khó công. Vương Thế cười ha hả: “Vô Nhu, không nghĩ tới ngươi cũng sẽ quan sát địa hình, ta cho rằng trong tiểu đội chỉ có hai ta là phụ trách động thủ“. “Moá nó, Vương Thế, ta nói lại một lần nữa, ngươi nguyện ý thừa nhận ngu xuẩn liền thừa nhận, có thể hay không đừng mang ta theo?” Vương Thế cười càng lớn tiếng. Thương Tiểu Ất nhút nhát e lệ nói: “Thế nhưng cái chỗ này...quả thật có loại vấn đề này, chiến lực của Tòa Tháp không nhiều lắm, chúng ta...chúng ta thật sự có thể thu được sao?” Vương Tố nhìn nhìn Trịnh Nhạc, vị Thủ Hộ Giả Vương gia này ở dưới sự dẫn dắt của Vương Giác, từ trước đến nay không làm bất cứ sự tình gì cố sức lấy lòng. Thiên phú của Vương Giác có thể tránh hại, cũng làm cho Vương Tố nuôi dưỡng thành thói quen tính toán lợi và hại: “Nơi này đích xác không có biện pháp lấy ít đánh nhiều. Thật sự muốn đánh, Ác
Đọa từ bốn phương tám hướng vọt tới, chúng ta rất khó thủ được” Lê Hựu trong bộ dáng Ngũ Cửu lúc này hừ lạnh một tiếng: “Có ta ở đây các ngươi sợ cái gì? Đánh không lại liền trở về trong Toà Tháp.” “Đám ô hợp, tới nhiều hơn nữa cũng là đám ô hợp” Trịnh Nhạc sửng sốt, lần này nhóm người Vương Tố cùng với Thương Tiểu Ất Vương Thế cũng đều đã nhận ra. “Phó Đoàn Trưởng, người bá khí như vậy sao?” Trong ấn tượng, Phó Đoàn Trưởng chính là người rất có bá khí, nhưng y là loại người nói về nguy hiểm phía trước, có lẽ trong lòng cho rằng phía trước rất nguy hiểm, sau đó một đao chém về địch nhân phía trước. Nói chung, Phó Đoàn Trưởng chính là phong mang giấu ở trong vỏ đao. Nhưng cảm giác Lê Hựu tạo ra cho mọi người bất đồng. Bọn họ cũng không phải cho rằng Ngũ Cửu đang nói khoác, khoe khoang. Chỉ là trong lúc nhất thời có chút không thích ứng. Bọn họ cũng không biết Phó Đoàn Trưởng trước mắt là một quái vật trình độ tồn tại họ Tỉnh hàng
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây