“Ngô Minh!” Ngô Minh nhìn Tích Hi, kiểu tự giới thiệu bản thân này có chút kỳ quái, ít nhất Ngô Minh nghĩ vậy, nhưng anh phải làm như vậy, bởi vì trên thế giới này Tích Hi và anh ta không quen biết nhau.
“Sau này chúng ta sẽ là bạn của nhau. Mà này, anh thoát khỏi lũ người sắt truy sát rồi sao? Chỗ này là ở đâu vậy? Sao vừa rồi em lại nhìn thấy người da đen.” Lúc này Tích Hi hỏi, Ngô Minh cũng không giấu giếm kể lại câu chuyện, những điều này nghe có vẻ khó tin nhưng dường như không làm cho Tích Hi đặc biệt kinh ngạc, cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Quả nhiên, nó giống như em suy đoán, hướng lúc trước em kêu anh trốn đi là một cửa then chốt, nhưng không ngờ đột nhiên có thể chạy đến Nam Cương quốc.”
Đúng là sẽ không ai tin loại chuyện này.
“Hình như em đã biết sẽ xảy ra chuyện này?” Ngô Minh rất tò mò, cho dù Tích Hi ở thế giới này có tài giỏi và thông minh đến mấy thì cô ấy cũng là một người bình thường chưa từng trải qua bất kỳ sự kiện kỳ lạ nào, nhiều nhất chỉ là xuất thân tốt một chút, điểm này Ngô Minh trước kia đã biết, như vậy cô sao lại có thể thông qua bọt khí nuốt chửng phán đoán ra có thể tới một nơi khác?
Có thể là cô ấy đã từng có một trải nghiệm tương tự trước đây? Nhưng đi xuyên qua bọt khí nuốt chửng thì tuyệt đối là cửu tử nhất sinh, Ngô Minh không thể nào tin được, nhưng hỏi ra mới biết đó là sự thật, Tích Hi thật sự đã tránh bọt khí nuốt chửng một lần, nhưng lần đó bọn họ mấy ngàn người, cuối cùng chỉ có khoảng hơn chục người sống sót. Trước khi đến Kinh Thành, Tích Hi ở vùng duyên hải Kinh Thành, nhưng đột ngột đến Kinh Thành cách đó hàng trăm km, sau vài ngày, chỉ qua quan sát cẩn thận và thu thập thông tin tình báo đã khiến Tích Hi đoán được bí mật trong sương mù.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây