Trên sàn nhà truyền đến tiếng vang thùng thùng, và máu đã nhuộm đỏ trán người hán tử kia, nhưng hắn ta vẫn tiếp tục dập đầu không ngừng. Lúc này, một Người bị lây nhiễm khác vẻ mặt thất thần khẽ rung lên, tựa hồ từ trong cơn mê tỉnh lại, đột nhiên kêu một tiếng: “Thiết Mâu, ngươi làm sao vậy!”
Nói xong, đột nhiên lao lên xô ngã hán tử vẫn đang tự hại mình.
Người bị lây nhiễm này là một phụ nữ khoảng hai mươi tuổi, vóc người cao lớn, mặc một bộ đồng phục tù nhân rộng lớn cũng khó che giấu được dáng người, mái tóc dài đơn giản cột đuôi ngựa đơn giản, một đôi mắt nguyên bản mê mang bổng trở nên cực kỳ sắc nét.
Ngô Minh ở bên cạnh cũng chú ý tới người phụ nữ này, từ bước chân và động tác của đối phương, cũng như ánh mắt sắc bén, anh đều nhìn ra bóng dáng của một cung thủ.
Hán tử cường tráng bị đánh ngã xuống đất lúc này cũng không quan tâm đến vết thương đang chảy máu trên đầu mà đứng dậy nói: “Nguyệt Ảnh, ngươi cứ kệ ta, nói không chừng ta phá hủy thân thể này thì có thể thoát khỏi pháp thuật tà ác trói buộc, một lần nữa thu lại sức mạnh của mình, cho dù không được thì ta thà chết chứ không chịu sự sỉ nhục và tra tấn như thế này!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây