Dưới vụ nổ, Ngô Minh không ngoại lệ cũng bị ảnh hưởng, dù sao thì vào thời điểm vụ nổ thì Ngô Minh đang cầm trong tay chiếc hộp kim loại kỳ dị.
Vụ nổ dữ dội đã đập nát cỗ xe thành nhiều mảnh, một phần nóc xe không biết đã bay đi đâu, nhiều dụng cụ và máy tính trong cỗ xe cũng bị phá hủy. Vì đã chuẩn bị kỹ càng nên Lục Hải Sinh nấp sau ghế cũng không bị thương, sau vụ nổ lập tức chui ra khỏi khe hở trên xe. Vụ nổ đã kinh động các nhân viên An ninh của đội hai và đội ba Sở An ninh, lập tức bao vây chiếc xe ô tô bị hư hỏng, ngay khi Lục Hải Sinh bước ra, hắn ta lập tức chửi rủa bọn họ: “Một đám phế vật, kẻ địch lẻn vào xe chỉ huy mà vẫn còn không hay biết, nếu tài sản quan trọng của công ty không có thiết bị tự hủy thì e rằng ta đã bị kẻ địch giết chết rồi. “
“ Nhưng ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị ta giết!” Một giọng nói truyền đến, ngay lập tức vẻ mặt của Lục Hải Sinh cứng đờ, vẻ mặt không dám tin quay đầu nhìn lại.
Trong làn khói dày đặc tan đi, bóng dáng của Ngô Minh vẫn hiên ngang đứng đó, vụ nổ có thể so sánh với lựu đạn nhưng nó chỉ làm rách áo của Ngô Minh, trên lòng bàn tay anh có một vết thương, một ít máu chảy ra, thế nhưng với khả năng phục hồi mạnh mẽ thì tất cả các vết thương nhanh chóng lành lại.
Thật ra mà nói, Ngô Minh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện trong hộp kim loại có thiết bị tự phát nổ, nếu không thì đã không bị nổ tung, nhưng cũng giống như Ngô Minh đã ngộ ra đạo lý từ rất lâu trước đây, bất cứ lúc nào, nắm đấm so với kẻ địch cứng rắn hơn đều là một chuyện tốt, chỉ cần đủ mạnh mẽ thì dù địch nhân có làm mọi cách cũng khó mà lay chuyển được mình mảy may.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây