Ngô Minh hỏi Catherine câu hỏi này, người sau nói với vẻ mặt cay đắng: “Anh nghĩ rằng chúng tôi chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này sao? Nhưng chúng tôi không có cách nào khác, đây là cách duy nhất và cung là hy vọng duy nhất của chúng tôi. Nếu ngay cả hy vọng này cũng mất đi, tôi không thể đảm bảo chúng tôi sẽ không tuyệt vọng đến mức sụp đổ.”
Đối với đám người Catherine mà nói đúng là như thế, trong hoàn cảnh tuyệt vọng này, họ phải có một hy vọng và một niềm tin, nếu không mọi người sẽ mất động lực, và một khi họ mất những thứ này, làm sao họ có thể tồn tại?
Vì vậy, họ biết rằng hy vọng duy nhất là rất mong manh, nhưng đám người Catherine đã chọn tin vào điều đó và cố gắng thực hiện.
Khi bắt đầu hơn 30 ngã rẽ, Catherine bước đi rất thuần thục, sau đó cô còn rất cẩn thận đánh dấu những ngã rẽ bằng phấn trên tay, đánh số thứ tự theo từng con số, rồi cố gắng đi thử nghiệm từng ngã rẽ.
Hai mươi phút trôi qua thật nhanh, thấy thời gian sắp hết Catherine miễn cưỡng quay lại con đường ban đầu, dặn dò Ngô Minh lần sau cùng nhau ghi chép, để có thể sớm hình dung ra bố cục của toàn bộ mê cung.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây