Trần Kiến Long không còn cách nào khác, đành phải nhịn, nếu có cái gì ăn thì đưa cho ba người này trước, có thuốc thì cũng đưa cho ba người này trước. Hắn chỉ hy vọng Ngô Minh trở về sớm hơn, đương nhiên có thể sẽ không trở lại, nếu không trở lại, Trần Kiến Long biết lần này nhất định sẽ bồi cả nhà bà ngoại.
“Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Lão tử cũng là sống trong nghề, giảng đạo nghĩa, cho dù Ngô Minh không trở lại ta cũng chỉ coi đó là việc tốt, một chuyện giảng nghĩa khí, cho dù chết đi đến âm phủ, Diêm vương gia cũng có thể tự mình ghi công!” Lúc này, Trần Kiến Long chỉ có thể dùng lời nói như vậy để tự an ủi chính mình.
Đúng lúc này, Trần Kiến Long nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, vừa nghe lập tức biết là hai thủ hạ của mình.
Nhìn sắc trời, Trần Kiến Long mắng: “Nương cái trứng (*), hai ngươi hôm nay về sớm như vậy làm gì? Để cho các ngươi đi tìm hiểu tin tức, khẳng định cũng là lười biếng rồi!”
(*) Một câu chửi giống như câu Con mẹ nó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây