Đối với khảo hạch của Huyền Phù Thánh Thành, hiểu biết của Ngô Minh thực sự rất hạn chế. Vốn dĩ Ngô Minh nghĩ rằng sau một tháng anh sẽ có thể tự mình tham gia khảo hạch, nhưng khi nghe thấy hai chữ “danh ngạch khảo hạch” vừa rồi, Ngô Minh biết rằng có lẽ anh đã nghĩ mọi thứ quá đơn giản.
Chưa nói đến danh ngạch khảo hạch mà họ nói có phải là khảo hạch của Huyền Phù Thánh Thành hay không. Nhưng dù sao cũng có thể có mối liên hệ, một khi đã như vậy, Ngô Minh sẽ không rời đi, anh ta muốn tìm hiểu mọi việc rõ ràng.
Nhìn thấy Ngô Minh không thèm để ý đến những gì mình nói, ba Thức Tỉnh giả nhà họ Vương muốn nổi giận. Lúc này Đỗ Uy đang ôm Lam Long đang hấp hối đột nhiên ngẩng đầu lên nói với Ngô Minh: “Huynh đệ, vừa rồi ta nợ ngươi một ân tình, mặc dù ta biết nói như vậy là hơi quá, nhưng ta muốn nhờ ngươi một điều nữa.”
Ngô Minh có ấn tượng tốt với Đỗ Uy này, một người có thể đối đãi tử tế với sủng vật chắc chắn không phải là người xấu.
Đỗ Uy nói với một nụ cười. Anh ta ở Tân Đô Thành cũng coi như một danh nhân, trong mười đại cao thủ Nhân loại thì anh ta cũng có một vị trí, xếp thứ bảy, ánh mắt của anh ta tự nhiên rất tinh tường. Tuy rằng không biết Ngô Minh, nhưng đối phương vừa mới lấy ra được thẻ 'Trị liệu' cấp ba nhất định không phải thứ người thường có được. Cho nên anh ta mới có yêu cầu này, đổi thành yêu cầu khác, tuyệt đối không thể kiềm chế ba Thức Tỉnh giả Vương gia.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây