Ngay lập tức, hai người đều giật mình, trong lòng có chút buồn bã bất đắc dĩ. Dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp nhau đã muốn kéo đối phương về đội, người ta tuy không nói ra nhưng trong lòng chưa chắc tình nguyện. Lần này đi theo nghe nói đối thủ là lão đại như Trần Kiến Long, lập tức bỏ chạy.
Thực lòng mà nói, cả hai không trách Ngô Minh, nhưng chỉ tiếc khi họ xem đối phương như bằng hữu, coi như bạch đào tâm oa tử.
(P/s: bạch đào tâm oa tử: theo hiểu biết có hạn của mình thì có nghĩa như ngoài mặt thì tốt nhưng tâm địa xấu xa. Oa tử là cách gọi của người TQ đối với người Nhật)
Quan Tây nghĩ rằng có Ngô Minh là cao thủ áp trận, họ sẽ có thể tranh đấu ngang tay với đám người Mã Sửu và có thể cứu Tiểu Vũ. Nhưng bây giờ, họ gần như không có cơ hội chiến thắng, đối phương muốn người có người, cần vũ khí có vũ khí, hai người họ hoàn toàn không phải là đối thủ.
“Em không sợ, anh Quan Tây, Tiểu Vũ và em đã liên lụy đến anh. Nếu không có hai người bọn em, anh đã có thể phát triển tốt hơn!” Lúc này Xuyên tử lên tiếng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây