“Lão Ngũ, ngươi nghĩ tới cái gì?”
Ngô Minh xem ra lúc này mới có phản ứng, anh ta rất muốn nghe Độc nhãn lão ngũ đang suy nghĩ cái gì.
“Ừ, tại sao người khác không thể biết Ngô Minh vẫn còn sống?”
Duẫn Vân Phi và Lưu Bân vội vàng hỏi, Độc nhãn lão ngũ cười nói: “Rất đơn giản, phía trước các ngươi cũng thấy được, nếu không phải Ngô lão đệ đại phát thần uy, thi triển thủ đoạn đặc thù đánh chết ba con cự thú kia, cứ thử nghĩ thử xem, Lâu đài này đã bị bọn Thú nhân phá vỡ từ lâu rồi. Có thể nói Ngô Minh bây giờ là anh hùng và vị cứu tinh trong tâm trí của những thức tỉnh giả này. Nếu không có Ngô Minh giết được quái thú khổng lồ thì mọi người ở đây sẽ chết hết. Nhưng nói lời cũng phải nói lại, các ngươi vừa rồi không thấy ai trong Ủy ban quản lý, đúng không? Ta đoán họ đã sớm tẩu thoát và sử dụng tất cả chúng ta làm bia đỡ đạn, bởi vậy loại sự tình này căn bản không có khả năng giấu được. Thử nghĩ một chút, với tư cách là một cấp cao, biết rằng có một thức tỉnh giả cường đại như vậy, một khi anh ta trở thành anh hùng trong trái tim hàng ngàn thức tỉnh giả, mà bọn họ lại lâm trận bỏ chạy, bị người coi như tiểu nhân, bị người chọc cột sống, thậm chí uy tín đại giảm, dưới loại tình huống này bọn họ sẽ làm như thế nào?”
Lý Hạ lúc này mới phản ứng lại, vội vàng nói: “ Đương nhiên là lấy vị anh hùng này thu cho mình dùng, đồng thời đề cao vị anh hùng này là công lao của họ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây