Nếu giờ ra tay xử lý, với một công dân tuân thủ pháp luật suốt hơn hai mươi năm như cô, đúng là hơi áp lực tâm lý.
Nhưng cô cũng không định dễ dàng tha cho anh ta.
Một đợt dao động không gian, cánh tay Trương Siêu lập tức bị rạch một vết sâu, máu tuôn xối xả.
“Coi như đây là một lời cảnh cáo cho anh, nếu còn lần sau thì sẽ không đơn giản như vậy nữa.” Ứng Tranh nhìn chằm chằm vào anh ta nói.
Trương Siêu vừa kinh hãi vừa đau đớn, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.
Trần Tri Diệc thì nhìn Ứng Tranh với vẻ thất vọng: “Không ngờ em thật sự ra tay với bạn học.”
Ứng Tranh “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại, kèm theo một tiếng “Cút!” đầy khí thế.
...
Bên trong phòng.
“Khoai tây đã nấu mềm rồi, mau đến ăn đi.” Trì Tự đang cẩn thận nhúng thức ăn.
Anh hoàn toàn không lo lắng rằng với thực lực của Ứng Tranh sẽ bị mấy người kia bắt nạt.
Hiện tại tinh thần lực của Trì Tự đã có thể đại khái cảm nhận được sức mạnh dị năng của người khác.
Ba người Trương Siêu, Trần Tri Diệc và Lưu Nhạc Ngôn cộng lại cũng không thể gây ra mối đe dọa nào cho Ứng Tranh.
Ứng Tranh vội vàng trở lại bàn ăn, trong bát đã có sẵn lòng bò và ruột ngỗng do Trì Tự chuẩn bị.
“Anh thật tốt!” Ứng Tranh không ngần ngại khen ngợi.
Trì Tự nghe vậy chỉ im lặng tiếp tục nhúng thêm một miếng lòng bò cho cô.
Hai người ăn đến mức môi đỏ mọng, bụng căng tròn.
Phía Trần Tri Diệc.
Mọi người lại bụng đói trở về khu nhà nhân viên.
“Nhạc Ngôn, mau băng bó cho Trương Siêu đi.” Trần Tri Diệc sắp xếp.
“Được.” Lưu Nhạc Ngôn tìm ít quần áo thừa để cầm máu cho Trương Siêu.
“Con tiện nhân đó! Đợi ông đây nâng cấp dị năng xong, nhất định sẽ cho cô ta đẹp mặt!” Trương Siêu giận dữ nói.
Trần Tri Diệc nhìn thấy bạn mình bị thương, vừa giận vừa bất lực, cuối cùng chỉ có thể thở dài không nói gì.
Một cô gái mang tô mì đã bị ngâm đến mềm nhũn ra chia cho mỗi người đúng một miếng.
Mọi người ăn xong, ngay cả nước cũng không chừa lại.
Nhưng chỉ một miếng như vậy không chỉ không no, mà còn cảm thấy đói hơn.
Nghĩ đến bên Ứng Tranh đang sống sung sướng bao nhiêu, mấy người không nhịn được rơi nước mắt.
Rõ ràng họ cũng có thể được ăn lẩu cơ mà!
Tại sao lúc trước lại để Ứng Tranh rời đi? Sao không có ai đứng ra nói giúp cô chứ?
Ban đầu Ứng Tranh chỉ muốn chia tay với Trần Tri Diệc, chứ đâu có định bỏ mặc họ.
Tối hôm đó.
Trương Siêu vừa mất máu lại đói lả: “Chúng tôi vất vả ra ngoài lấy đồ, lẽ ra nên được ăn nhiều hơn chứ.”
Nhưng lập tức có người phản bác: “Mấy người chỉ lấy được từng đó đồ, vốn dĩ đã không đủ rồi!”
“Đúng đó, ai mà không đói, phải công bằng chứ!”
“Mẹ nó, tận thế rồi còn nói công bằng với tôi?” Trương Siêu giận dữ nói: “Hơn nữa ai lấy đồ thì người đó ăn, chẳng phải là công bằng nhất sao?”
“Nếu không phải Tri Diệc tốt bụng, chịu làm bảo mẫu cho các người thì cậu ấy đã sớm mạnh hơn như Ứng Tranh rồi!”
Dù gì cũng là thanh niên, máu nóng nổi lên là cãi nhau om sòm: “Sao trước đó cậu không nói vậy? Chẳng qua là thức tỉnh dị năng rồi nên khinh thường mấy thường dân như chúng tôi thôi!”
“Tri Diệc, lần tới tìm vật tư tôi cũng đi! Cùng lắm thì chết, sống kiểu này cũng chỉ là chịu khổ! Biết đâu may mắn cũng thức tỉnh được dị năng, khỏi phải nhìn mấy kẻ tiểu nhân đắc ý!”