Khác hẳn kiểu giao tiếp cứng nhắc với hệ thống, liên kết với Trì Tự khiến Ứng Tranh như trần trụi trước anh.
Một đầu tư duy của cô bỗng dưng có người khác cùng cảm nhận và chia sẻ.
Chắc hẳn Trì Tự cũng có cảm giác tương tự.
[Thế này có gọi là bug không, nhưng khi ở ngoài có thể dùng để liên lạc rất tiện.] Ứng Tranh nghĩ.
[Ừ, còn có thể cảm nhận được vị trí của nhau nữa.] Trì Tự đáp.
Hơn nữa trong kết nối tinh thần, chỉ cần một ý niệm là người kia đã hiểu ngay.
[Hôm qua con thây ma đó là cấp hai, tôi đoán là thây ma cũng có thể tiến hóa như dị năng giả.] Ứng Tranh nói.
[Dị năng giả nâng cấp bằng tinh hạch?] Trì Tự biết Ứng Tranh luôn hấp thụ tinh hạch.
[Ừ, còn phải thường xuyên dùng dị năng nữa, đặc biệt là khi dùng cạn kiệt thì sẽ tăng nhanh hơn.]
[Vậy tôi cũng phải dùng dị năng để giết thây ma nhiều hơn.]
[Đúng vậy, giờ đã có thây ma cấp hai rồi, chúng ta phải tranh thủ nâng cao thực lực. Nhưng dị năng của cậu có sát thương trực tiếp không?] Ứng Tranh thắc mắc.
[Tôi không chắc, phải tìm thây ma thử đã.]
[Vậy chờ cậu nghỉ ngơi đủ rồi chúng ta ra ngoài thử.]
Sau khi cảm nhận thêm một lúc, Trì Tự ngắt kết nối.
Ứng Tranh quay vào phòng trong, kiểm tra tiến độ nâng cấp hệ thống: [Tiến độ nâng cấp (Cấp 1): 163/200]
Chỉ còn hơn ba mươi con thây ma nữa là có thể lên cấp 2.
Đến lúc đó sẽ mở khóa được vị diện mới.
Ứng Tranh có chút mong chờ.
Nhưng phải đợi Trì Tự nghỉ ngơi thêm một ngày nữa.
Bên kia, Trần Tri Diệc quay về khu nhà nhân viên.
Anh ta truyền đạt lại ý của Ứng Tranh cho mọi người.
“Tiểu Tranh vẫn không chịu quay lại. Nhưng cô ấy nói trong não thây ma có tinh hạch, có thể dùng để nâng cấp dị năng.” Trần Tri Diệc có phần do dự: “Cô ấy còn nói thây ma sẽ tiến hóa, chúng ta nên ra ngoài tiêu diệt nhiều vào.”
Không hiểu vì lý do gì, anh ta lại giấu đi câu “giết thây ma có khả năng thức tỉnh dị năng”.
“Thây ma cũng tiến hóa?” Một cô gái tuyệt vọng kêu lên: “Vậy chúng ta làm sao sống nổi?”
“Vậy con hôm qua chúng ta gặp có phải là thây ma cấp cao hơn không?” Có người hỏi.
“Giống trong tiểu thuyết ấy, có cấp 1, cấp 2, rồi sau này chắc có cấp 3, cấp 4!”
“Đến thây ma thường chúng ta còn đánh không xong thì đánh cái đám tiến hóa kiểu gì?”
“Ứng Tranh không phải đánh được sao? Cô ta không ra ngoài đánh nhiều vào đi?”
“Cô ta có dị năng thì mới dễ nói ra mấy câu như vậy. Còn chúng ta không có dị năng, ra ngoài chẳng phải đi tìm chết à?”
“Đúng đó, ông trời sao lại bất công vậy? Sao không cho tôi thức tỉnh dị năng chứ?”
Mọi người oán thán không ngớt, ai cũng bất mãn.
Chỉ có Trần Tri Diệc trong lòng lại ngấm ngầm nổi lên một chút hư vinh và cảm giác ưu việt.
Dù sao thì anh ta cũng là người duy nhất ở đây có dị năng...
“Đừng quá lo lắng! Tôi nhất định sẽ bảo vệ mọi người! Hơn nữa bây giờ đã biết có thể dùng tinh hạch để nâng cấp dị năng, vậy dị năng của tôi cũng có thể trở nên mạnh hơn, đến lúc đó sẽ không còn sợ thây ma cấp hai nữa.” Trần Tri Diệc bước ra nói.
“Đúng rồi, chúng ta cũng có thể tìm mấy con thây ma đi lẻ, lấy tinh hạch cho đàn anh nâng cấp trước.” Lưu Nhạc Ngôn đề nghị.
Trần Tri Diệc nhìn cô ta đầy cảm kích.
Trương Siêu cũng lên tiếng: “Phải đấy, cùng nhau đi giết thây ma, tôi không tin không lấy được tinh hạch!”
Vương Thịnh thì lại trầm ngâm nhìn đám thây ma bên ngoài toà nhà.
Anh ta nghĩ, nếu tinh hạch có thể giúp dị năng giả thăng cấp, vậy có khi nào cũng giúp người thường thức tỉnh dị năng không?