Tận Thế Đến Rồi Mà Còn Mời Tôi Uống Trà À? Hệ Thống Giao Dịch Đưa Tôi Xây Dựng Quốc Gia

Chương 24: Vô đề

Chương Trước Chương Tiếp

“Xin phép từ chối.” Ứng Tranh nói: “Nể tình bạn học cũ, nhắc anh một câu: Giờ bọn thây ma cũng có thể tiến hóa, tốt nhất là sớm ra ngoài tiêu diệt chúng nhiều vào, còn có thể thức tỉnh dị năng. Trong não thây ma có tinh hạch, có thể dùng để nâng cấp dị năng.”

Nói xong, cô đóng cửa lại, để lại Trần Tri Diệc đứng đó ngẩn ngơ hồi lâu.

Vừa bước vào, Ứng Tranh đã thấy Trì Tự tỉnh rồi, đang nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ.

Ứng Tranh vốn đang vui vì chọc tức được Trần Tri Diệc, nay lại thấy lúng túng.

“Cậu... Cậu tỉnh rồi à?” Cô gượng gạo hỏi.

Cô cầu mong Trì Tự mới vừa tỉnh, đừng nói là tỉnh ngay lúc Trần Tri Diệc đến.

Nhưng đúng là không may mắn như vậy.

“Củi khô gặp lửa lớn... Gạo nấu thành cơm?”

“Ờ...” Ứng Tranh đảo mắt, quyết định giả ngốc: “Cơm cái gì?”

“Cậu đói bụng sao? Để tôi đi nấu cơm cho cậu nhé.” Cô vội chuyển chủ đề.

Trì Tự cũng không vạch trần cô: “Được.”

“Hộp đào ngâm trên bàn là để dành cho cậu, ăn vào sẽ hạ sốt nhanh hơn.” Ứng Tranh đột nhiên nhớ ra.

“Ừ.” Trì Tự ngoan ngoãn mở hộp ra.

Anh liếc nhìn nhãn hộp, rồi bắt đầu ăn.

Ừm, ngọt thật.

Ứng Tranh mang hai phần cơm tự sôi ra.

Nhưng cô ăn với vẻ không vui.

Rõ ràng trong không gian có cả đống mỹ thực, vậy mà cô chỉ có thể nhìn chứ không ăn, đúng là khổ không tả xiết.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.

“Cậu ngủ một ngày liền. Có phải đã thức tỉnh dị năng không?” Ứng Tranh hỏi.

“Ừ, chắc là dị năng tinh thần. Giờ tôi có thể cảm nhận được não chị.” Trì Tự nói.

“Hả?” Ứng Tranh bật dậy: “Vậy cậu biết tôi đang nghĩ gì à?”

Trì Tự thấy cô như đang gặp đại địch thì bật cười: “Không nghiêm trọng như thế đâu.”

“Nhưng tôi cảm thấy mình có thể điều khiển hành động của chị. Lúc thấy con thây ma kia suýt tấn công chị, tôi cảm giác như xâm nhập vào não nó, ra lệnh nó dừng lại.”

“Dị năng gì mà đáng sợ vậy.” Ứng Tranh rùng mình: “Nhưng vẫn phải cảm ơn cậu, cậu lại cứu tôi một mạng.”

“Vậy tôi cũng phải cảm ơn chị, nhờ chị mà tôi mới thức tỉnh dị năng.” Trì Tự nói.

“Hay cậu thử điều khiển tôi đi? Tôi muốn cảm nhận thử, lỡ sau này gặp dị năng giả hệ tinh thần khác còn biết cách phòng bị.” Ứng Tranh cân nhắc nói.

Dù sao hiện tại cô vẫn rất tin tưởng Trì Tự.

Nếu không có anh, chắc cô đã chết hai lần rồi.

Trì Tự hiểu ý cô, quả quyết nói: “Được.”

Anh thử đưa tinh thần lực tiến vào đầu Ứng Tranh.

Ứng Tranh chỉ cảm thấy có vật lạ trong đầu, nhưng cơ thể cô như kích hoạt chế độ tự vệ, lập tức xóa sạch cảm giác khó chịu đó.

“Hình như không được.” Trì Tự cảm nhận: “Não chị như có một lớp màng bảo vệ, tôi không đột phá được.”

“Có lẽ do hiện tại dị năng của tôi cao hơn cậu?” Ứng Tranh phân tích.

“Ừ, có thể lắm.” Trì Tự nói: “Chỉ cần chị luôn giữ cấp dị năng cao nhất thì không sợ dị năng tinh thần đâu.”

“Nói rất hay, lần sau đừng nói nữa.” Ứng Tranh trợn mắt.

Trì Tự nói tiếp: “Hay là chị đừng kháng cự tinh thần lực của tôi? Tôi cảm thấy nó còn có công dụng khác.”

“Giống như trong tiểu thuyết hay phim, biết đâu chúng ta có thể trò chuyện trong thế giới tinh thần.” Anh giải thích.

Ứng Tranh suy nghĩ về tính khả thi: “Được, thử xem.”

Trì Tự lại đưa tinh thần lực tiến đến.

Lần này Ứng Tranh cố ý không kháng cự.

Hai luồng sóng ý thức như kết nối được với nhau.

Cả hai đồng loạt rùng mình.

[WTF?] Ứng Tranh nghĩ.

[WTF!] Trì Tự cũng buột miệng chửi tục.

Cảm giác này quả thực quá kỳ diệu.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)