Còn trong khu nhà nhân viên, những người như Trần Tri Diệc – những người vừa chứng kiến tận mắt cảnh Ứng Tranh xé xác thây ma bằng tay không – thì há hốc mồm, nhìn nhau không nói nên lời.
“Tri Diệc, hay là cậu đi nói chuyện với Ứng Tranh đi? Cô ấy quay về rồi thì chúng ta cũng nên xin lỗi cô ấy một tiếng!” Vương Thịnh lên tiếng.
“Dựa vào cái gì mà phải xin lỗi cô ta? Chẳng phải vì cô ta ích kỷ, không biết lo cho đại cục nên chúng ta mới...” Trương Siêu tức tối nói.
“Được rồi! Hôm nay dừng ở đây thôi, mai nói tiếp.” Trần Tri Diệc mệt mỏi xoa xoa giữa hai hàng lông mày.
“Lý Dương và Trần Hạo Quân đâu? Sao hai người họ chưa quay lại?” Có người không ra ngoài hỏi.
“Chúng tôi gặp phải một con thây ma biến dị, hai người họ... Không chạy thoát được.” Trần Tri Diệc nói với vẻ nặng nề.
Bầu không khí tang thương dần lan tỏa giữa mọi người.
“Lưu Nhạc Ngôn, tất cả là tại cô!” Dư Tinh Hán, bạn thân của Trần Hạo Quân, mắt đỏ hoe, căm giận nhìn Lưu Nhạc Ngôn nói.
Lưu Nhạc Ngôn cũng ấm ức: “Liên quan gì đến tôi chứ? Đâu phải tôi hại họ chết.”
Có người khác bước tới kéo Dư Tinh Hán lại: “Cậu bình tĩnh chút đi, chẳng ai muốn như vậy cả. Chuyện này cũng không phải lỗi của Nhạc Ngôn.”
Nhưng Dư Tinh Hán vẫn không chịu buông tha: “Sao lại không liên quan? Nếu không phải tại cô ta, Ứng Tranh đã không bỏ đi. Nếu cô ấy ở lại, Lý Dương và Trần Hạo Quân cũng không chết!”
Dư Tinh Hán lại nhìn Trần Tri Diệc một cái đầy phẫn nộ, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại vì dù sao Trần Tri Diệc cũng là một người có dị năng.
“Mẹ kiếp, cậu nói cái quái gì thế?” Trương Siêu nổi điên: “Ứng Tranh là tự cô ta muốn đi, cậu lại đổ lỗi lên đầu Nhạc Ngôn? Cậu giỏi vậy sao hôm nay không đi tìm vật tư?”
Anh ta nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc của Lưu Nhạc Ngôn, cảm thấy vô cùng đau lòng.
Lưu Nhạc Ngôn thường ngày tươi tắn xinh đẹp, là hoa khôi được công nhận trong trường.
Nhưng giờ đây trông như thể bị uất ức tột độ, khuôn mặt tái nhợt, cả người run rẩy.
Trương Siêu không kìm được, lên tiếng an ủi: “Nhạc Ngôn, em đừng nghe cậu ta nói bậy. Chuyện này hoàn toàn không phải lỗi của em.”
Sắc mặt Trần Tri Diệc lại không được tốt lắm, trong mắt thoáng qua một tia hối hận.
Lưu Nhạc Ngôn bắt được tia hối hận đó, tim khẽ rung lên.
Cô ta vội nói: “Đàn anh, xin lỗi, đều là lỗi của em. Nếu hôm đó em không trẹo chân thì tốt rồi...”
Suy nghĩ của Trần Tri Diệc bị lời cô ta kéo lại, thấy cô ta nhìn mình với ánh mắt đầy áy náy xen lẫn sự lệ thuộc, cuối cùng anh ta cũng dịu giọng an ủi: “Không trách em. Đừng nghĩ nhiều...”
Dư Tinh Hán hừ lạnh một tiếng: “Bảo sao Ứng Tranh lại bỏ đi, một con “trà xanh” đi với một tên ngốc thì đúng là...”
Những người còn lại sau khi chứng kiến cảnh này, trong lòng cũng dấy lên vài tính toán.
Trong tòa nhà hành chính.
Ứng Tranh đặt Trì Tự nằm xuống ghế sofa, để anh có thể nằm thoải mái.
Nhiệt độ cơ thể Trì Tự cao một cách bất thường.
Ứng Tranh nhúng khăn vào nước, rồi đắp lên trán anh.
[Hệ thống, cậu biết bây giờ cậu ấy thế nào không?] Ứng Tranh gọi hệ thống.
[Cậu ấy tiêu hao dị năng quá độ, cơ thể quá tải nên tự động kích hoạt cơ chế bảo vệ.] Hệ thống hiện lên.
[Vậy tôi có thể giúp gì cho cậu ấy không?] Ứng Tranh hỏi.
[Có thể cho uống thuốc hạ sốt, còn lại thì phải dựa vào bản thân cậu ấy vượt qua.] Hệ thống đáp.
Ứng Tranh lục tìm kho vật tư trong không gian, nhưng lại không có thuốc hạ sốt.
Cô đành nhắn cho Viên Hân: [Cô có thể nhanh chóng gửi cho tôi ít thuốc hạ sốt không?]