Tận Thế Đến Rồi Mà Còn Mời Tôi Uống Trà À? Hệ Thống Giao Dịch Đưa Tôi Xây Dựng Quốc Gia

Chương 19: Vô đề

Chương Trước Chương Tiếp

Ứng Tranh cố gắng vác Trì Tự lên, kéo vào phòng ngủ bên cạnh và đặt lên giường.

Cô định chờ xem Trì Tự có tỉnh lại được không.

Thế nhưng, nửa tiếng trôi qua, Trì Tự vẫn hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Trong tòa nhà vẫn còn thây ma chưa xử lý xong, không biết liệu có còn con thây ma cấp hai nào khác không.

Cánh cửa ở đây cũng không chắc chắn như tòa hành chính.

Không thể coi là chỗ trú ẩn lâu dài.

Ứng Tranh cắn răng, cõng Trì Tự lên lưng.

Cũng may là thân thể dị năng giả được cường hóa, nếu không thì với chiều cao 1m86 của Trì Tự, cô thật sự không thể cõng nổi.

Rời khỏi ký túc xá, cô còn phải băng qua một con đường rợp bóng cây, vòng qua một tòa nhà dạy học mới có thể về đến tòa hành chính.

Khoảng cách này lúc đi thì không xa lắm.

Nhưng giờ đây với thân thể đang gánh thêm 1.5 lần trọng lượng của mình, thì với Ứng Tranh đúng là thử thách không nhỏ.

Chưa kể cô còn phải phân tâm đối phó với vài con thây ma lẻ tẻ dọc đường.

Ứng Tranh dừng lại, hít sâu một hơi.

Cô cảm nhận dòng dị năng trong cơ thể mình.

Ừm... Vẫn còn đủ dùng.

Thế là cô quyết định mang theo Trì Tự cùng sử dụng dịch chuyển không gian.

Nhưng hiện tại giới hạn khoảng cách tối đa chỉ là mười mét.

Một lần dịch chuyển tiêu hao 5% dị năng, nhưng khi mang theo một người lớn, mức tiêu hao sẽ tăng theo cấp số nhân.

Tuy nhiên, vẫn đủ dùng.

Sau vài lần dịch chuyển liên tục, Ứng Tranh đã đến cuối con đường rợp bóng cây.

Khu vực này hôm qua và hôm nay cô và Trì Tự đã quét sạch thây ma, nên hiện tại không có bóng dáng nào cả.

Ứng Tranh thở phào nhẹ nhõm.

Dị năng trong cơ thể cô cũng gần cạn kiệt rồi.

Thế nhưng trời chẳng chiều lòng người.

Ứng Tranh nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, như có cả nhóm người đang chạy.

Trong lòng cô thầm kêu không hay, nghiến răng tăng tốc.

Quả nhiên, bóng dáng của Trần Tri Diệc, Trương Siêu và vài người khác xuất hiện ở đầu bên kia.

Họ dường như đang bị thứ gì đó đuổi theo, khuôn mặt hoảng loạn chạy trốn.

Sắc mặt của Trần Tri Diệc trắng bệch, anh ta muốn dựng tường đất lên nhưng dị năng vừa mới tập trung được nửa chừng thì tan biến vào không khí.

Anh ta nhìn thấy Ứng Tranh phía trước, ánh mắt lộ vẻ vui mừng.

Nhưng ngay sau đó lại thấy cô đang trong tình trạng không ổn, trên lưng còn cõng Trì Tự đang hôn mê.

“Tiểu Tranh, chạy mau!” Trần Tri Diệc vội vã hét lên.

Không cần anh ta nói, Ứng Tranh cũng biết phải chạy.

Vấn đề là bây giờ cô hoàn toàn không thể chạy nhanh được.

Bầy thây ma đuổi theo Trần Tri Diệc và những người khác xuất hiện, Ứng Tranh quay đầu liếc một cái, đồng tử co rút, âm thầm chửi một tiếng xui xẻo.

Phía sau có chừng mười mấy con thây ma bình thường.

Mà trong số đó lại có một con thây ma cấp hai!

“Đừng lo cho Trì Tự nữa!” Trần Tri Diệc hét lên với cô.

Thế nhưng Ứng Tranh vẫn không động lòng, vẫn cõng Trì Tự bước chạy về phía trước từng chút một.

Mà lúc này Trần Tri Diệc và những người kia đã chạy vượt qua cô.

Trương Siêu còn liếc cô một cái đầy ác ý, không ngoái đầu lại mà chạy thẳng.

Sắc mặt Trần Tri Diệc đầy giằng co, như đang do dự có nên quay lại giúp cô không.

Nhưng cuối cùng anh ta vẫn không chọn giúp Ứng Tranh.

“Xin lỗi, Tiểu Tranh. Dị năng của anh hết rồi.” Trần Tri Diệc cúi đầu nói nhỏ, không dám nhìn vào mắt cô.

Nói xong liền tăng tốc chạy tiếp.

Ứng Tranh ước lượng khoảng cách đến tòa nhà phía trước, còn chừng năm mươi mét.

Nhưng tốc độ giữa cô và bầy thây ma là một trời một vực, đặc biệt là con thây ma cấp hai kia.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)