Một số phòng vẫn đóng cửa, nhưng bên trong rõ ràng vang lên tiếng gầm rú của thây ma.
“Xem ra không còn người sống.” Ứng Tranh nói có phần cảm khái.
Trì Tự nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Cửa phòng ký túc của anh cũng đóng chặt.
Nhưng từ bên trong truyền ra tiếng đập mạnh liên hồi.
Thây ma bên trong ngửi thấy mùi hai người, đang điên cuồng muốn lao ra.
“Nếu cậu không làm được, để tôi.” Ứng Tranh thấu hiểu nói.
“Cảm ơn.” Trì Tự không từ chối.
Dù sao thì trong đó rất có thể là bạn cùng phòng thân thiết với anh.
Ký túc của họ có bốn nam sinh, quan hệ rất tốt.
Trì Tự cảm thấy mình thật sự không thể ra tay.
Ứng Tranh chém ổ khóa, đẩy cửa ra.
Thây ma bên trong lao ra dữ dội, nhưng vẫn không nhanh bằng dị năng của cô.
Trì Tự lộ rõ vẻ đau lòng.
Anh nhận ra thây ma đó là Lưu Tư Mộ – người ở giường đối diện anh.
Hai người từng ăn khuya cùng nhau không biết bao nhiêu lần.
Cũng từng chơi bóng cùng nhau không biết bao nhiêu trận.
Lưu Tư Mộ là người địa phương, từng nhiệt tình mời Trì Tự đến nhà ăn cơm.
Nhưng chàng trai có nụ cười tỏa nắng ấy giờ đã biến thành một thây ma vô hồn.
Trì Tự cụp mắt, che đi đôi mắt đỏ hoe của mình.
Ứng Tranh không giỏi an ủi, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vai anh.
Nhưng khi có người an ủi lúc muốn khóc, ngược lại càng dễ bật khóc.
Trì Tự tuy không khóc thành tiếng, nhưng cái chạm nhẹ của Ứng Tranh cũng khiến anh không kìm được cảm xúc.
Anh ôm lấy Ứng Tranh, như một chú chó lớn bị thương, cúi đầu chôn vào hõm vai cô.
Dường như muốn tìm một chút sức mạnh từ đó.
Ứng Tranh theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng, dừng lại.
Cô không nói gì, lặng lẽ chờ anh nguôi ngoai.
Trì Tự cũng không mất quá nhiều thời gian.
Chỉ khoảng một phút, anh buông Ứng Tranh ra, giọng có phần nghẹn ngào: “Xin lỗi.”
Ứng Tranh vẫn còn hơi cứng đờ: “Không sao.”
Trì Tự tìm lại được ví trong ngăn bàn, ảnh chụp gia đình vẫn còn.
Anh chỉ liếc qua rồi cất đi.
Sau đó tìm thấy một chiếc máy chơi game Switch.
“Đây là quà sinh nhật năm ngoái, mấy người bạn góp tiền tặng tôi.” Trì Tự giải thích.
Anh trân trọng cất chiếc máy chơi game vào ba lô.
Thu dọn xong, Trì Tự nói: “Đi thôi.”
Ứng Tranh rõ ràng cảm nhận được tâm trạng anh vẫn nặng nề.
Nhưng cô cũng không biết an ủi thế nào.
Dù là cô, nếu đặt mình vào hoàn cảnh ấy, chắc chắn cũng rất đau lòng.
Cả hai đến tòa số 3 – nơi ký túc của Ứng Tranh.
Đã có kinh nghiệm, cô nhanh chóng tiêu diệt lũ thây ma trong tòa, đến trước cửa phòng mình.
Không biết là may hay rủi, các bạn cùng phòng của cô đều không có ở đó.
Ứng Tranh nhanh chóng thu dọn đồ cá nhân vào không gian.
Cô không có nhiều đồ, chỉ những thứ do em gái và ân nhân tặng là cô thật sự quan tâm.
Trước khi đến La Châu học, Ứng Dương đã thức đêm suốt một tháng để làm một cuốn sổ tay tặng cô.
Bên trong đầy những lời yêu thương ngọt ngào của cô bé dành cho chị mình.
Còn có một người dì tốt bụng đã giúp đỡ cô suốt nhiều năm, khi biết cô được đại học chỉ định bồi dưỡng, đã tặng cô một phong bao lớn và một bức thư tay đầy khích lệ.
Ứng Tranh sẽ không bao giờ quên những tình cảm mà cuộc đời đã ban tặng cho mình.
Tất nhiên, còn có dây sạc điện thoại cũng phải lấy theo.
Dù bây giờ không thể liên lạc được, nhưng lỡ đâu có cơ hội?
Ứng Tranh không muốn bỏ lỡ liên lạc với em gái chỉ vì điện thoại hết pin.
Cuối cùng cô nhìn lại nơi đã gắn bó ba năm tươi đẹp.
Có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội quay lại nữa.