Lời nói bất ngờ khiến Trình Việt Lâm hơi nghẹn, anh gật đầu một cách bình tĩnh: “Ừ, lát nữa xem sao, anh cúp máy trước.”
Thấy Trình Việt Lâm cúp điện thoại, Tiền Phạm thuận miệng hỏi: “Anh Lâm, có phải chị dâu giục anh về nhà không?”
Trình Việt Lâm mím môi, giọng điệu hờ hững: “Ừm, không phải tại do tôi ở ngoài quá lâu, nhớ tôi rồi.”
“Vậy anh còn ngây ra đó làm gì?” Tiền Phạm vội vàng ném chiếc áo khoác của anh treo ở cửa cho anh, rồi thúc giục: “Mau về đi.”
Trình Việt Lâm nhìn chiếc áo khoác trong tay, lại nhìn Phó Sâm Viễn đang đứng ở cửa phòng không có vẻ gì là vội vã, anh chỉ vào bàn chơi mạt chược còn trống một chỗ, chậm rãi nói: “Tôi về rồi, các anh không phải thiếu một người à?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây